Edit: Yi
Beta: LP
…………….
Phượng Dương cởi áo choàng thợ cắt tóc vừa đeo cho cậu ném “Bộp!” xuống ghế, hung hăng đi ra ngoài. Cậu túm lấy áo của Ban Dục vẫn luôn đi theo sau cậu kéo y ra ngoài cửa. Cánh cửa kêu “Vù!” một tiếng liền đóng lại, trông cậu không giống côn đồ nhưng thái độ lại vô cùng kiêu căng ngạo mạn!
“Rốt cuộc anh muốn làm gì?” Phượng Dương nén giận, nghiến răng nói: “Không phải đã nói lấy bánh xong sẽ về nhà rồi sao?!”
“Tôi lo lắng cho em nên không thể về nhà ngay được.” Ban Dục lại định sờ lên vết thương trên đầu Phượng Dương: “Bảo bối, sao em lại không hiểu? Tôi chỉ muốn bảo vệ em thôi mà.”
“Anh bảo vệ tôi?” Phượng Dương lùi ra sau né tránh, cảm thấy không thể thông não cho Ban Dục nổi nên đành quay sang nói với Lão Lưu: “Sao các người tìm được tới đây?” Cậu vô cùng chắc chắn khi mình đến đây không hề có ai đi theo!
“Là Đại thiếu gia chỉ đường, tôi chỉ đi theo hướng ngài ấy chỉ thôi.” Lão Lưu cũng không hiểu Đại thiếu gia nhà họ có năng lực thần kỳ như vậy từ khi nào, người ta đi xa rồi vẫn có thể tìm được. Thật thần kỳ.
“Thật sao?” Phượng Dương không tin.
“Thật mà, tôi có thể ngửi thấy mùi của em.” Ban Dục nói: “Hơn nữa, mỗi con đường em đi qua đều ngập tràn ánh sáng, lấp la lấp lánh, tôi có thể nhìn thấy được.”
Tôi có phải là bút dạ quang khổng lồ đâu mà có ánh sáng xuất hiện trên đường tôi đi qua chứ hả? Lại còn lấp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-the-nam-duong/188690/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.