Edit: Teade
Beta: LP
_____
Con cái nhà họ Mặc rất ít, trong thế hệ của Ban Dục ngoài y ra cũng chỉ còn ba người chị ruột. Sau khi những người chị này xuất giá lấy chồng, lại sinh ra rất nhiều con, nhưng chúng đều không mang họ Mặc. Chờ chúng nó tìm bạn đời, lại có con, vậy thì sẽ có đủ loại dòng họ. Cho nên lúc y giới thiệu cho Phượng Dương nghe, đúng là họ gì cũng có.
May mà trí nhớ của Phượng Dương tốt, nếu không thì đột nhiên quen biết một đám người trong thời gian ngắn – còn không cùng vai vế, chắc chắn cậu sẽ nhớ nhầm.
“Đó là những người thường hay đến đây, còn có rất nhiều người bận không đến được, có cơ hội anh sẽ dẫn em đi làm quen.” Ban Dục kéo Phượng Dương đến đình Yến Minh ngồi nghỉ rồi nói.
“Đáng lẽ anh phải nói cho em biết trước là anh có nhiều người em và cháu chắt như thế chứ, nếu biết từ trước thì em đã chuẩn bị vài món quà gặp mặt trước khi đến đây rồi.” Phượng Dương thì thầm với Ban Dục: “Bọn họ không gọi em là ông cậu thì cũng là chú họ, em chỉ nói chuyện không có quà cáp, xấu hổ lắm.”
“Dù sao bọn họ cũng chẳng thiếu cái gì, không tặng cũng chẳng sao. Với cả nếu so tuổi thật, em còn nhỏ hơn bọn họ, có tặng thì cũng phải là bọn họ tặng em.” Ban Dục nắm lấy tay Phượng Dương, thấp giọng nói.
“Vấn đề ở đây không phải là thiếu hay không thiếu!” Phượng Dương trợn mắt nhìn y.
“Vậy thì phải làm sao? Em muốn tặng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-the-nam-duong/1466534/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.