Edit: Teade
Beta: LP
________
Vốn liếng tích góp trong suốt ba trăm năm cực kỳ nhiều, không thể tiêu hết trong một thời gian ngắn. Nhưng con rồng dâm này vẫn cứ thích kéo Phượng Dương thân mật, nhất là khi nghĩ tới mình đang thân thể vốn có của bé Phượng Hoàng, Ban Dục hưng phấn đến mức không chịu nổi! Vì thế sau khi điên cuồng chứng minh thực lực gieo trồng mùa xuân của bản thân suốt một lúc lâu, Ban Dục cũng không sốt ruột đi làm việc khác mà ôm bé Phượng Hoàng đến một phòng dành cho khách ở sát bên.
Ở đây cũng có giường lớn và suối nước nóng loại nhỏ. Trước đó Ban Dục không cho đám người Chu Hiên và Vương Uy ở đây là vì nó chỉ có một chiếc giường đôi, bốn người không ở được. Bây giờ tốt rồi, y ôm bé Phượng Hoàng đặt bên cạnh mình, rảnh rỗi thì sờ trái sờ phải, hôn hôn vài cái.
Lần đầu tiên làm chuyện đó mà Phượng Dương đã phải giằng co suốt hơn ba tiếng, mặc dù cậu có thể đảm bảo thân thể của mình không tổn hại nhờ linh khí, nhưng eo bủn rủn gần chết. Cậu hất cái móng rồng của Ban Dục không biết đã sờ lên mặt mình lần thứ mấy ra, kêu “bốp” một tiếng: “Ngủ!”
Bây giờ đã là mấy giờ rồi hả?
“Em cứ ngủ đi, anh nhìn của anh.” Ban Dục nói: “Dù sao thì bây giờ anh cũng không ngủ được.”
“Vậy anh nhìn bằng mắt ấy, không được dùng tay “nhìn”!” Giọng của Phượng Dương khàn đặc lại, cũng không phát hiện trong lời mình nói có chút sự kiêu căng làm nũng.
“Bây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-the-nam-duong/1466529/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.