Chương trước
Chương sau
Edit: Cinis
Beta: LP
_______
Đám Vương Uy và lớp trưởng cố gắng xem một chút nhưng cuối cùng vẫn không chịu nổi. Vương Uy nói: “Hay là tui đi tìm Phượng Dương hỏi một chút nhé? Xem có thể đổi sang phim khác hay không? Nếu cứ thế này thì khác gì tra tấn, xem chiếu thế này không có đường tiến độ nên cũng không biết phim này dài bao lâu. Nhưng có ngắn đến mấy thì chắc cũng phải tầm bảy mươi, tám mươi phút nhỉ?”
Chu Hiên nói: “Nhưng vậy có quấy rầy hai người họ không?”
Quan Cẩm Phi: “Không thể nào? Chỉ Ban đại ca có ý với Phượng Dương thôi mà, Phượng Dương cũng đâu thật sự xem anh ấy như bạn trai.”
Lớp trưởng: “Tui cảm thấy… cũng chưa chắc đâu. Từ sau chuyện lần trước thì có vẻ Phượng Dương đã thay đổi rất nhiều. Cậu ấy không giống như lúc trước cái gì cũng nhịn đâu, tui thấy nếu cậu ấy thật sự không thích thì ai cũng không thể ép buộc cậu ấy được.”
Vương Uy: “Lớp trưởng, ý ông là Phượng Dương cũng có ý với Ban đại ca hả?”
Lớp trưởng: “Chỉ là cảm giác cá nhân của tui thôi, cụ thể ra sao tui cũng không biết.”
Quan Cẩm Phi: “Thế rốt cuộc có đi hay không?”
Chu Hiên: “Hay là bọn mình gửi tin nhắn cho Phượng Dương trước đã? Nhỡ đâu cậu ấy đang chơi điện thoại di động thì sao, đợi cậu ấy nhìn thấy rồi trả lời bọn mình trước, đến lúc đó nhỡ xảy ra chuyện gì khó xử thì bọn mình cũng đỡ lúng túng.”
Tất cả đều đồng ý với Chu Hiên, lớp trưởng gửi tin nhắn cho Phượng Dương.
Lớp trưởng: ‘Phượng Dương, ông cũng đang xem hoạt hình à?’
Lúc này Phượng Dương không xem phim, cậu đang dùng nắp hộp bánh gatô đánh cho Ban Dục một trận, vì thế cậu nhanh chóng gửi tin nhắn trả lời: ‘Không, đang chọn phim khác, các ông chờ một chút đi, tui đổi phim khác cho các ông luôn.’
Ban Dục bao trọn hai phòng VIP, trả rất nhiều tiền, hơn nữa lúc này vừa mới bắt đầu nên khi Phượng Dương đi yêu cầu đổi phim, nhân viên phục vụ cũng không phản đối, thái độ vẫn vô cùng thân thiện.
Phượng Dương chọn mãi không chọn ra được phim nào, đúng lúc đám lớp trưởng lại gửi tin nhắn trong nhóm chat, hỏi có thể đổi thành phim “Chủ nhân Bốn biển” được không nên Phượng Dương nhờ nhân viên phục vụ đổi phim “Chủ nhân Bốn biển” cho phòng chiếu số bốn, còn phòng chiếu số sáu của cậu và Ban Dục thì vẫn giữ nguyên phim hoạt hình.
Ban Dục nhìn thấy Phượng Dương trở về thì giận dỗi quay lưng lại kêu hừ hừ: “Không phải đi đổi phim khác à? Sao còn không đổi đi?”
Phượng Dương ngồi xuống, kéo tay áo y nhẹ nhàng nói: “Chỉ số thông minh của bạn trai tôi có hạn, tôi sợ đổi thành phim khác thì anh ta sẽ xem không hiểu.”
Ban Dục nghe thấy Phượng Dương nói “bạn trai” thì khóe miệng đã vô ý thức nhếch lên, còn “chỉ số thông minh có hạn” gì đó đều ném ra sau đầu, chờ trở về rồi nói sau!
Vì thời gian chiếu “Chủ nhân Bốn biển” còn dài hơn bộ phim hoạt hình kia khoảng chừng ba mươi lăm phút nên phòng chiếu phim số sáu kết thúc trước. Ban Dục đã nói muốn mời đám Vương Uy đi tắm suối nước nóng nên Phượng Dương muốn chờ mấy người ở phòng chiếu số bốn xem xong rồi cùng trở về.
Ban Dục nghe xong cũng không phản đối, nhưng không biết xui xẻo thế nào mà y và Phượng Dương vào phòng chiếu số bốn đúng lúc nam chính đang vùng lên đánh nhau. Nam chính tới nước Hải nắm lấy đuôi của Ác Long ném nó lên trời như ném một cái bánh lớn, sau đó nhằm vào mặt Rồng mà đánh cho nó một trận no đòn đến gãy cả răng Rồng, Ban Dục thấy vậy tức giận đến mức...
Chọn Rồng màu gì không tốt, cứ con mẹ nó nhất định phải dùng màu vàng làm gì!
“Bốp bốp bốp!”
Ban Dục đập mạnh lên tay vịn ghế sofa, chỉ vào con Rồng khổng lồ trên màn ảnh mà mắng: “Đồ hèn! Mặt mũi của tộc Rồng đều bị ngươi làm mất hết cả rồi! Sao mi lại không đánh lại một con người cơ chứ? Chết đi thì hơn! Đừng sống nữa!”
Lớp trưởng, Chu Hiên, Vương Uy, Quan Cẩm Phi: “?”
Lúc này nam chính đã thuần phục được Ác Long, đang đứng sừng sững trên đầu rồng.
Ban Dục lại tàn nhẫn đập lên ghế sô pha một tiếng “bốp”: “Kỳ thực mi là giun đất đúng không?Mi mà là Rồng á? Mi là sự sỉ nhục đối với Tộc Rồng! Mau cút xuống Địa ngục đi cho rồi!!!”
Lớp trưởng, Chu Hiên, Vương Uy, Quan Cẩm Phi: “...”
Lúc này nam chính giơ tay làm phép, trên đầu rồng xuất hiện hai cái xích sắt thật dài. Nam chính dắt một đầu xích sắt: “Đi, đi tìm công chúa Tiên Phượng thôi.”
Ác Long “gầm gừ ~” một tiếng rồi bay thẳng đến đại dương rộng lớn. Một lát sau, nó đưa nam chính tới bên cạnh công chúa Tiên Phượng. Nam chính vươn tay về phía công chúa, chân thành nói: “Tiên Phượng, rốt cuộc ta cũng tìm được nàng!”
Công chúa khóc thút thít nhào vào lòng nam chính.
Ban Dục ném thẳng cái muôi đang xúc hoa quả dầm trong tay ra ngoài: “Không xem nữa! Cái phim rách nát gì thế này!”
Đám lớp trưởng và Chu Hiên đã ngu người hết lượt, mấy anh em im lặng nhìn Phượng Dương, trong mắt bàng hoàng giống như đang hỏi: ‘Anh ấy... lại lên cơn điên nữa à?’
Ngoại trừ Phượng Dương ra thì Quan Cẩm Phi cách y gần nhất. Cậu ta nói: “Ban đại ca, chỉ là một bộ phim thôi mà, anh cũng không cần nghiêm túc quá làm gì.”
Vương Uy gật đầu: “Đúng rồi đúng rồi, Ban đại ca, đây không phải em ba của anh đâu, anh đừng kích động.”
Phượng Dương: thà ông đừng nói còn hơn!
Quả nhiên, Ban Dục đúng là tỉnh táo lại, nhưng vẻ mặt nhìn Vương Uy lại trở nên dữ tợn khiến người ta sợ hãi.
Vương Uy còn tưởng lời khuyên của mình có tác dụng, trong lòng rất hớn hở. Kết quả lúc trở về, Ban Dục lái xe bên trong nội thành tăng tốc lên tới một trăm sáu mươi km/h!
Mấy anh em hoảng sợ ôm chặt lấy nhau thành một cục: “Ban, Ban đại ca, anh anh anh, thực ra anh không cần lái nhanh như vậy đâu! Thật đó! Bọn em không vội!”
Ban Dục nở nụ cười nói: “Các cậu không vội nhưng tôi sốt ruột mà.”
Trước đây Quan Cẩm Phi từng bị tai nạn xe cộ, lúc này hoảng loạn đến mức choáng váng đầu óc. Đang ở giữa lòng thành phố đó, anh lái nhanh như vậy làm gì!
Lớp trưởng hỏi: “Ban đại ca anh sốt ruột làm gì à?”
Ban Dục nói: “Chó độc thân như các cậu không hiểu đâu.”
Lớp trưởng: “Em…” Mẹ nó! Anh lái xe thì cứ lái đi, còn nấu nhân sâm gà trống* làm cái gì!
*Đồng âm với “công kích cá nhân”.
Phượng Dương ngồi ở ghế phó lái. Cậu nhìn trong kính chiếu hậu thấy sắc mặt của Quan Cẩm Phi thực sự không được tốt cho lắm, bèn nắm lấy tay Ban Dục thản nhiên như ở chốn không người: “Lái chậm một chút.”
Lời này giống như có ma thuật mang đến tác dụng thần kỳ gì đó vậy, Ban Dục đột nhiên buông lỏng chân ga, khiến tốc độ xe dần chậm lại.
Trên ghế sau, bốn cậu nhóc thở phào một hơi.
Đáy mắt Ban Dục nhanh chóng lóe lên ý cười nồng đậm, sau đó y duy trì tốc độ sáu mươi km/h lái đến chỗ tắm suối nước nóng.
Ban Dục dừng xe trong bãi đỗ xe riêng, sau đó được giám đốc sảnh chính tiếp đón nồng nhiệt, dẫn đường tới phòng khách của Tứ hải Long cung.
“Cậu chủ, cậu đi tắm suối nước nóng trước hay là nghỉ ngơi trước? Hoặc là ăn một chút gì đó đã nhé?”, giám đốc sảnh chính đã nhận được điện thoại của Lưu Giang Hà từ trước nên biết Ban Dục muốn dẫn bạn bè đến đây. Toàn bộ các dịch vụ ăn uống, nghỉ ngơi, vui chơi giải trí đều đã chuẩn bị sẵn sàng.
“Có lẽ một lát nữa tôi và Dương Dương sẽ đi tắm suối nước nóng, các cậu thì sao?”, Ban Dục hỏi đám Vương Uy: “Nếu đói bụng thì cứ vào phòng khách, tôi sẽ bảo người mang đồ ăn cho các cậu.”
“Tắm suối nước nóng trước nhé?”, Quan Cẩm Phi nói: “Bọn em còn chưa đói bụng”, chủ yếu là bị doạ no rồi, phải thả lỏng một chút đã.
“Tui đồng ý”, lớp trưởng nói: “Vậy chúng ta đi tắm trước, một lúc nữa cùng đi tắm suối nước nóng nhé?”
“Được”, Chu Hiên và Vương Uy đều không có ý kiến gì khác cả.
Ban Dục nói với giám đốc sảnh chính: “Anh đưa thẻ cho họ đi, chi phí cứ ghi vào sổ cho tôi. Bọn họ là bạn học của mợ chủ nên phải cố gắng chiêu đãi họ cho tốt.”
Không biết giám đốc sảnh chính đã nghe được gì từ chỗ Lưu Giang Hà, nhưng nhìn vẻ mặt thì rất tự nhiên không hề tỏ ra bối rối, cũng không thắc mắc gì cả, chỉ bình tĩnh gật đầu: “Vâng thưa cậu chủ”, rồi giơ tay làm động tác mời: “Mời các vị đi theo tôi.”
Hình như lớp trưởng muốn nói gì đó với Phượng Dương, nhưng chần chừ trong chốc lát vẫn quyết định im lặng, đi cùng đám Chu Hiên dưới sự dẫn đường của giám đốc sảnh chính.
Ban Dục nhìn theo đến khi cửa thang máy khép lại liền vội vàng đẩy Phượng Dương vào sát tường mạnh mẽ hôn môi.
Phượng Dương không phản kháng, cậu hé miệng, tùy ý để đầu lưỡi Ban Dục càn quét giữa răng môi mình. Hai người hôn quyến luyến khó mà tách ra được, Ban Dục hơi dùng lực siết lấy eo Phượng Dương, Phượng Dương thuận theo quấn lấy eo của Ban Dục.
Ban Dục ôm cậu vào phòng ngủ của mình, trong lúc đang đắm chìm trong nụ hôn nồng nhiệt thì y đột nhiên khựng lại: “Bây giờ cơ thể ban đầu của em đang ở nơi nào?”
Phượng Dương cố gắng điều chỉnh hơi thở gấp gáp của mình: “Trong ngục Huyền Băng, anh hỏi cái này làm gì?”
Ban Dục đè nén dục vọng nói: “Em đã đồng ý làm người của tôi rồi, tôi muốn có được con người thực sự của em.”
Phượng Dương nhìn thẳng vào mắt Ban Dục: “Đến cả của linh hồn của anh tôi cũng chưa được thấy bao giờ, có phải anh quá tham lam rồi không?”
Ban Dục bật cười tách người ra khỏi Phượng Dương. Không lâu sau y nhắm mắt lại, trong cơ thể của y có một cái bóng mờ chậm rãi ngồi dậy. Cái bóng mờ kia phát ra ánh sáng màu vàng kim nhạt, lập tức chiếu sáng rực cả xung quanh.
Phượng Dương nhớ cậu từng hỏi Ban Dục cơ thể ban đầu của anh ta trông như thế nào, Ban Dục nói còn đẹp trai hơn bây giờ nhiều. Khi đó cậu còn nghĩ cái tên này thích tự sướng thật đây, bây giờ mới biết Ban Dục không hề nói quá chút nào.
Linh hồn của Ban Dục cũng có mái tóc dài đến eo như cậu, nhưng là màu vàng nhạt vô cùng hiếm thấy. Màu da của y hơi tối hơn cậu một chút, vóc người rắn chắc hơn cậu rất nhiều. Có điều… thứ thu hút sự chú ý của người khác nhất vẫn là cặp mắt kia, rõ ràng đầu óc ngốc nghếch đến mức khiến người khác tức điên nhưng lại có một đôi mắt đào hoa cực kì quyến rũ, đuôi mắt hơi xếch, khi cười lên trông có vẻ rất badboy.
“Làm sao thế? Ngây ngốc luôn rồi à?”, Ban Dục nhéo một cái lên tai Phượng Dương, cười hỏi: “Thích không?”
“Đừng có nghĩ nhiều, tôi chỉ thích bộ quần áo này của anh thôi”, một bộ trường bào màu xanh nhạt, rõ ràng vô cùng thanh nhã nhưng y mặc trên người lại trở nên cực kỳ chói lọi, khiến tất cả mọi thứ xung quanh đều trở nên lu mờ.
“Mạnh miệng”, Ban Dục nói xong thì ngồi xuống, vẫy tay gọi Phượng Dương tới bên cạnh mình.
“Làm gì đó?”, bản thân Phượng Dương cũng không hề hay biết linh hồn của mình đã thoát ra khỏi cơ thể của bé Phượng Dương, đang bay tới chỗ y.
“Tại sao em lại để thân thể của mình trong ngục Huyền Băng? Dùng thân thể của chính mình không được sao?”
“Tôi bị thương quá nặng, nếu muốn mang ra ngoài chữa trị thì phải tiêu hao nhiều linh khí lắm. Chờ đến lúc thích hợp rồi đổi lại cũng được”, Phượng Dương nói: “Anh không sao chứ? Sao cứ chốc lại nóng nảy chốc lại bình tĩnh thế?”
“Tôi vẫn chưa thu thập được đầy đủ nguyên thần nên có lẽ thỉnh thoảng sẽ hơi..”, Ban Dục tự gõ vào đầu mình: “Có thể sẽ có chút rối loạn gì đó, thế nhưng không còn vấn đề gì lớn nữa. Cùng lắm là đặc biệt thèm muốn em mà thôi. Bây giờ em đi lấy thân thể của mình ra đi, tôi sẽ chữa cho em.”
“… Thôi, tạm thời cứ để ở đó đã, chờ linh căn của tôi khôi phục rồi tôi sẽ tự xử lý.”
Lỡ mở cửa ngục Huyền Băng lại vô tình thả cả Phượng Vũ Viêm ra thì sẽ cực kì phiền phức. Phượng Dương vẫn chưa bắt giam đủ cả ba người kia nên bây giờ cậu không muốn mở cửa.
Nhưng Ban Dục lại không nghĩ như vậy.
Ban Dục gục xuống mặt bàn, nghiêng đầu nhìn Phượng Dương: “Bảo bối này, tôi có một bí mật vẫn chưa nói cho em biết.”
Phượng Dương: “Bí mật gì?”
Ban Dục: “Tôi mới bấm đốt ngón tay tính toán thử, hình như tôi đã độc thân hơn ba trăm năm rồi.”
_____
Tác giả có lời muốn nói:  
Ban Dục: Sau khi nói ra chân tướng thực sự chua xót vô cùng QAQ
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.