Edit: Teade
Beta: LP
_______
Phượng Dương nghĩ chắc mình sẽ tức đến nỗi có thể đi bộ tới khi trời tối, nhưng thời gian của cậu không thể lãng phí như vậy được. Thế nên sau khi đi được khoảng hai kilomet, cậu đã quyết định không đi nữa. Cậu quay người trợn mắt nhìn Ban Dục, chặn lại chiếc xe của Lưu Giang Hà đi như rùa bò.
Ban Dục mỉm cười ngồi xuống bên cạnh cậu, xoa đầu cậu như đang dỗ dành con nít. Y nói: “Bảo bối, em hết giận rồi à?”
Phượng Dương hất cái móng heo của Ban Dục ra: “Không được gọi tôi là bảo bối! Còn nữa, đừng có động tay động chân!”
Ban Dục gật đầu: “Được, em không cho tôi động tay động chân, vậy tôi có thể động vào chỗ nào?”
Phượng Dương trừng y: “Không được động vào chỗ nào cả!”
Ban Dục cúi đầu bật cười thành tiếng: “Được được được, tôi nghe lời em.”
Nụ cười đầy vẻ cưng chiều kia khiến Lưu Giang Hà nổi hết cả da gà da vịt.
Phượng Dương cũng cảm thấy có chỗ là lạ không thể nói rõ. Sau khi bị Ban Dục hôn trộm ở trang trại, hình như có cái gì đó đang dần thay đổi. Rõ ràng y vẫn là một tên ngốc nhưng lại khiến người ta tức giận hơn trước rất nhiều, từ sàm sỡ trong lời nói chuyển sang sàm sỡ thân thể.
Nhất định phải nghĩ cách giải quyết chuyện này mới được!
Xe chạy vào sân vườn rộng rãi của nhà họ Ban. Đây là lần đầu tiên Phượng Dương chủ động đến đây mà không cần người ta mời tới. Cậu hùng hổ đi vào như đang chuẩn bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-the-nam-duong/1466514/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.