Edit: Cinis
Beta: LP
Cuối cùng Ban Dục vẫn bị dẫn về đồn. Y không chịu trả lại “Định Hải Thần Châm”, chủ nhân của “Định Hải Thần Châm” cũng không chịu hòa giải riêng. Vậy nên khi Phượng Dương nhìn thấy Ban Dục, y đang ngồi trên băng ghế nhỏ trong đồn cảnh sát ở đường Hà Mã nghe mắng. Lúc này y còn đang ôm cây gậy nghe nói là Định Hải Thần Châm gì đó, khuyên gì cũng không chịu bỏ ra.
“Đại thiếu phu nhân, cậu tới rồi”, lão Lưu nhìn thấy Phượng Dương cứ như nhìn thấy đấng cứu thế, bộ dạng còn thân thiết hơn cả khi nhìn thấy mẹ ruột: “Cậu khuyên đại thiếu gia giúp tôi đi, cậu ấy làm tôi phiền não chết mất.”
“Ban Dục, anh, mau trả gậy cho người ta đi”, Phượng Dương vừa nhìn đã biết xảy ra chuyện gì nên cũng lười nhiều lời.
“Không được! Đây chính là Định Hải Thần Châm của Đông Hải long cung chúng tôi. Nếu không có nó thì nước biển Đông Hải sẽ chảy ngược lên bờ, nhỡ người dân trên mặt đất đều bị ngập lụt thì ai sẽ chịu trách nhiệm?”
“Con mẹ nó mày bị điên phải không? Đông Hải long cung ở đâu ra hả?”, một người đàn ông mặt mày hung dữ, tuổi chừng ba mươi lăm, ba mươi sáu chỉ vào Ban Dục nói: “Mày trả lại gậy chống cho ba tao mau! Tao nói cho mày biết, mày mà làm ba tao nổi giận tao sẽ bắt mày phải đền mạng!”
“Đúng vậy, nhỡ cha tôi có chuyện gì bất trắc, mấy người đền nổi không?”, người phụ nữ đứng cạnh người đàn ông này cũng nói: “Mặt mũi cũng đâu đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-the-nam-duong/1466505/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.