Cao Kính nở nụ cười: "Tôi còn chút chuyện muốn nói với y, nhưng Đới cục trưởng vào nghe luôn cũng được."
Cậu ta phẩy tay ra hiệu cho bọn tra tấn đem nước tới hất vào người Đường Ngân Kiệt, rồi đi tới phía trước y khẽ hạ mắt xuống, nói: "Đường Ngân Kiệt, tôi không quen biết gì anh, nhưng cả hai chúng ta đều là những người hiểu về Tiểu Cửu nhất... Cũng biết phải làm thế nào để hắn phải chịu đau đớn, đúng không?"
Đường Ngân Kiệt co giật, cơn đau buốt như bị xé toạc ra khiến y phải cắn răng. Có lẽ vì ngữ điệu quá mức bình thản của Cao Kính khi nói ra, hoặc do nỗi đau khiến Đường Ngân Kiệt mê muội đi, cho nên dường như y không hề nghe rõ được lời của Cao Kính.
Y ngước mắt lên, căm hận nhìn khuôn mặt khôi ngô của Cao Kính, nhổ một bãi rồi hằn học nói: "Sớm hay muộn Tiểu Cửu sẽ biết thủ đoạn nham hiểm đó của mày, mày cứ chờ xem, mày không gạt được cậu ấy bao lâu nữa đâu, mày nằm mơ đi..." Đường Ngân Kiệt đang tuôn ra chợt dừng phắt lại, bởi lẽ y vừa nhìn thấy ánh mắt kia của Cao Kính. Đại thiếu gia Cao Kính, y đã quá quen thuộc với hình ảnh này. Trong tâm trí của y, cậu ta là một kẻ hợm hĩnh, tự cao tự đại, cứng đầu nghĩ mình luôn luôn đúng. Mỗi lần thấy Đường Ngân Liệt cậu ta đều dùng thứ ánh nhìn hờ hững khẽ quét qua, đôi ngươi cũng chỉ ánh lên một màu rất nhợt nhạt như thể đã bị cách đi một tầng vải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-the-kim-sinh-he-liet/1876955/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.