Mục Cẩm một tay cầm mồi lửa, một tay sờ soạng tường đá, khi thì áp tai vào tường đá gõ thử. Mạch Sương cúi xuống nhìn dưới đất, hiển nhiên có một đường nối giữa mặt tường và mặt đất.
Đến gần tường gõ vào, quả nhiên thấy khác lạ: “Điện hạ, là mặt tường này.”
Mục Cẩm nghe vậy đi tới, gõ thử vào tường, Mạch Sương chỉ xuống đất: “Bên dưới có đường nối.”
Mục Cẩm lại ngồi xuống, cầm mồi lửa trong tay chiếu vào, nhìn thấy rõ đường nối dưới đất. “Đây là một cánh cửa đá.”
Mạch Sương nhìn bức tường đá gồ ghề trước mặt: “E là còn có cơ quan.”
Mục Cẩm đưa mồi lửa trong tay lướt khắp mặt đất, vẫn chưa phát hiện ra cơ quan.
Đột nhiên, một âm thanh vang lên, cánh cửa đá từ từ mở ra. Mục Cẩm giật mình, nhìn về phía Mạch Sương.
Mạch Sương chỉ vào tường, trên đó có một chỗ lõm xuống. “Cơ quan nằm trên tường.”
Mục Cẩm cười nhẹ, đứng dậy khỏi mặt đất, lại nhìn sang cánh cửa đá vẫn đang mở ra, ánh lửa chiếu vào bên trong, ở trong có một động khác.
Nhưng do ánh sáng từ mồi lửa quá mỏng manh, chỉ có thể chiếu được một phần. Hai người đi vào, Mục Cẩm liếc thấy bên cạnh cửa đá có một cây nến nhỏ, châm ngọn nến, trong động sáng hơn một chút.
Mục Cẩm cũng đốt sáng hai cây nến còn lại, không gian rộng hơn năm mươi mét vuông được chiếu sáng như ban ngày.
Mọi thứ có trong đây cũng được chiếu rõ, ngay sát tường có một giá sách, trong một góc phòng có chất bảy, tám chiếc rương, còn có cả hai cái giá khác được đính trên tường, trưng bày các thứ kỳ trân dị bảo.
Mạch Sương đi đến trước giá sách, tiện tay rút một quyển mở ra xem, là sổ sách, trong đó ghi chép các vụ làm ăn từ mười mấy năm trước, đây đều là một ít tội chứng nhận hối lộ của Doãn Thăng.
Mạch Sương nhíu mi, lại rút một quyển khác ra xem, vẫn là sổ sách.
Từng quyển từng quyển đều ghi chép lại những khoản tiền hối lộ tham ô của Doãn Thăng từ ngày hắn chỉ là một quan viên thất phẩm đến khi trở thành quần thần đứng đầu. Một lòng muốn trèo lên vị trí cao, cho nên đã hối lộ khắp nơi, bạc dùng để hối lộ thì do tham ô mà có được.
Kết quả là, cứ tham ô rồi lại hối lộ, để đi tới địa vị ngày hôm nay. Sau đó để trợ giúp Lục Hoàng tử Triết Khám, còn mất không ít ngân lượng mượn sức các quan viên khác.
Mạch Sương nhìn những khoản tiền kia, chỉ cảm thấy trong lòng nguội lạnh.
Không biết từ khi nào, Mục Cẩm đã đứng bên cạnh cậu: “Hắn không xứng có được người con như em, em cứ coi như không có người cha như hắn.”
Mạch Sương gập quyển sách lại: “Mặc dù ông ấy làm sai nhiều chuyện, nhưng máu mủ tình thâm, ông ấy vĩnh viễn là cha của thần, đây là sự thật không thể thay đổi. Nhưng, có nhân tất có quả, thiện ác đều có báo ứng, ông ấy làm ra sai lầm lớn như thế, tội đáng phải phạt.”
Ánh mắt Mục Cẩm thâm trầm: “Việc này ta sẽ xử lý công bằng.”
Mạch Sương trầm mặc một lát, hỏi: “Điện hạ có tìm thấy ba mươi vạn lượng quan ngân không?”
Mục Cẩm gật đầu, chỉ vào bảy tám chiếc rương trong góc phòng: “Ở kia.”
Mạch Sương quay sang nhìn mấy chiếc rương, thần sắc buồn bã.
Mục Cẩm hít sâu một hơi: “Sáng mai, ta sẽ phái người đến phủ Thừa tướng.”
Mạch Sương không nói gì.
Đúng lúc này, rầm một tiếng, cánh cửa đá đang mở đột nhiên sập xuống, lối ra vào bị bịt kín.
Mục Cẩm giật mình, vội vàng chạy đến trước cửa đá, tầm mắt lướt khắp cánh cửa một lần: “Sao đột nhiên nó đóng lại?”
“Chắc là để quá giờ sẽ tự đóng lại.”
Mục Cẩm sờ soạng cánh cửa tìm kiếm: “Nhất định là có cơ quan mở được nó.”
Hai người lại bắt đầu tìm cơ quan, thế nhưng lần này, đã tìm khắp mật thất mà vẫn không tìm ra. Một canh giờ trôi qua, những nơi có thể tìm được đều đã tìm đủ, một cây nên trên tường đã tắt, tỏa ra làn khói nhè nhẹ.
Mục Cẩm dần dần cảm thấy hoa mắt, xoa nhẹ huyệt thái dương, tiếp tục tìm cơ quan. Mạch Sương cũng bắt đầu thấy đau đầu, đột nhiên nghĩ ra, ở đây là mật thất kín bưng, không khí có hạn, ở lâu quá sẽ khiến người ta ngạt thở mà chết.
“Điện hạ, mau tắt nến đi.”
Mục Cẩm khó hiểu: “Vì sao?”
“Nếu còn để nến cháy tiếp, sợ rằng chúng ta còn chưa tìm được cơ quan sẽ bị ngạt thở mà chết.”
Mục Cẩm lập tức hiểu ý, muốn dùng chỉ phong để tắt nến, lại phát hiện toàn thân không còn sức lực, căn bản không thể bắn ra được chỉ phong mạnh mẽ. Đành phải đi đến chỗ cây nến, thổi tắt nến đi, cây nến còn lại do Mạch Sương tắt.
Mục Cẩm tìm kiếm Mạch Sương trong bóng tối, nhưng thực sự không thể nhìn thấy gì hết. “Em đang ở đâu?”
“Điện hạ đi sang trái.”
Mạch Sương vừa lên tiếng, hắn đã biết phương hướng, mò mẫm trong bóng tối đi sang trái, đột nhiên một bàn tay cầm lấy cái tay đang sờ soạng phía trước của hắn. Bàn tay đó hơi lạnh, Mục Cẩm nắm lấy thật chặt.
“Cơ quan vốn phải sờ mới tìm thấy, không có ánh nến cũng không sao.” Giọng nói của Mạch Sương vang lên trong bóng tối.
“Ừ.” Sợ lát nữa lại không tìm thấy cậu, Mục Cẩm nắm chặt tay Mạch Sương. “Em đi theo ta.”
“Được.”
Mục Cẩm dắt tay cậu, tìm kiếm cơ quan trong bóng tối. Gõ chỗ này cái đập chỗ kia mấy cái, cũng không thấy cánh cửa đá có chút động tĩnh gì.
Thời gian trôi qua từng chút một, không khí trong mật thất cũng sắp cạn kiệt.
Mục Cẩm thực sự rất khó thở, cả người mềm nhũn, mí mắt nặng như chì. Mạch Sương cảm nhận được bàn tay đang cầm tay mình dần dần không còn sức lực. “Điện hạ.”
“Ừ.” Mục Cẩm đáp lại.
“Nên nghỉ ngơi một lát thôi.”
“Cũng được.”
Mục Cẩm dắt Mạch Sương ngồi xuống đất dựa lưng vào tường, hơi thở nặng nề, vừa ngồi xuống một cái, cảm giác mê man càng mãnh liệt hơn, mí mắt như nặng ngàn cân chỉ muốn nhắm lại, rồi lại cố mở ra, cười khổ nói: “Em nói xem liệu chúng ta có chết ở đây không?”
“Sao vậy được.” Mạch Sương đáp.
Mục Cẩm giơ một tay lên quàng qua vai Mạch Sương, để đầu hai người dựa vào nhau, hữu khí vô lực nói: “Thật ra, có thể chết cùng em, cũng rất hay.”
Mạch Sương nhích lại gần hắn hơn: “Chẳng lẽ điện hạ cảm thấy còn sống không tốt sao?”
“Cũng không phải vậy, chỉ là nghĩ, nếu em và ta chết cùng ngày cùng tháng cùng năm, em sẽ không cần thủ tiết, vậy là giải quyết được một nỗi lòng của ta.”
“Điện hạ là Thái tử, sau này phải gánh trọng trách thiên hạ trên lưng, nỗi lòng chân chính nên là muôn dân trăm họ của thiên hạ này.”
Mục Cẩm rũ mắt xuống, giọng nói càng lúc càng nhỏ, càng lúc càng không còn sức. “Mấy thứ đó chỉ là hư ảo đối với ta, không nhìn thấy không sờ được, chỉ có em ở trước mắt mới là chân thực.”
Mạch Sương phát hiện ra điều bất thường: “Điện hạ.”
“Ừm?” Giọng nói rất thấp, gần như không thể nghe thấy.
Mạch Sương giơ tay vỗ nhẹ vào mặt hắn: “Đừng nhắm mắt.”
“Ta mệt quá.”
Nghe thấy giọng nói mỏng manh của hắn, biết hắn sắp ngất xỉu, bàn tay Mạch Sương chuyển xuống ấn vào huyệt nhân trung của hắn.
Mục Cẩm bị đau đớn kích thích một chút, từ từ mở mắt ra.
“Tuyệt đối đừng nhắm mắt.”
Hơi thở của Mạch Sương ở ngay bên cạnh hắn, nhưng hắn lại không nhìn thấy cậu. Hắn chậm rãi tới gần, chạm vào môi Mạch Sương, nhưng không còn sức để có một nụ hôn triền miên, chỉ nhẹ nhàng ngậm lấy môi cậu, hơi thở quấn quýt đầu mũi.
Một lúc lâu sau, hắn hơi rời đi, thở gấp hỏi: “Em nói xem, bên ngoài trời đã sáng chưa?”
“Qua lâu như vậy, chắc là sáng rồi.”
“Không thấy ta và em đâu, không biết Doãn Thăng có nghi ngờ không.”
Giọng nói của Mạch Sương cũng nhỏ dần: “Thần đã dặn Đông Linh, nếu sáng sớm không thấy chúng ta đâu, thì đến chuyển lời với mẫu thân rằng hai chúng ta hồi phủ trước.”
“Không ngờ em còn suy nghĩ chu đáo như vậy.”
Bên môi Mạch Sương hiện ra một nụ cười nhẹ: “Điện hạ quá khen.”
Hai người tựa sát vào nhau, tuy khó thở, nhưng vẫn cười.
Đột nhiên Mục Cẩm nhớ lại hồi còn nhỏ: “Thật ra, ta cũng giống em, sinh mẫu ta đã mất khi ta còn nhỏ. Hoàng hậu chỉ sinh được một Công chúa, để giữ vững vị trí Hoàng hậu mới nhận ta làm con thừa tự, người đối với ta cũng giống Thừa tướng phu nhân đối với em vậy.”
“Vậy cũng coi như điện hạ không chịu thiệt.”
“Cho nên, ta chưa từng hận người lợi dụng ta.” Dừng một chút, hắn mới nói. “Ta nên cám ơn người, nếu không phải người nhận ta làm con thừa tự, có lẽ ta vẫn sẽ bị mấy huynh trưởng ức hiếp, cũng không thể lên được Thái tử vị.”
“Lúc nhỏ, mẫu phi vừa qua đời không được bao lâu, ta cũng từng bị nhốt trong phòng tối như thế này.”
“Tại sao?”
“Lúc ấy ta đọc một bài thơ trước mặt phụ hoàng, được người khen, Triết Khám ghen ghét ta, nhốt ta trong phòng tích trữ lương thực ở phủ Nội Vụ, cũng kín mít giống thế này.”
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó là người của phủ Nội Vụ thả ta ra. Ta bị nhốt một ngày một đêm, đói bụng quá nên bóc hạt thóc ăn.” Mục Cẩm vô lực cười. “Mỗi một hạt thóc bóc ra, ăn trong miệng, hương vị ngọt lắm.”
“Sao không gọi người đến?”
“Có gọi mấy lần, nhưng không có ai, cho nên không gọi nữa.”
Mạch Sương đan xen mấy ngón tay của mình với hắn, giao hòa mười ngón, coi như là an ủi. Đột nhiên nghĩ ra một chuyện. “Điện hạ.”
“Ừ?”
“Vừa rồi chúng ta đã tìm dưới đất và bốn bức tường, nhưng có một chỗ chúng ta vẫn chưa đặt chân.”
“Chỗ nào?” Vừa rồi chỗ nào cũng tìm rất cẩn thận, không hề bỏ sót một nơi nào hết.
“Bên trên.”
Mục Cẩm hiểu ra, ngửa đầu nhìn bóng tối phía trên. “Em nói là trên đỉnh?”
“Ừm.”
Mục Cẩm đứng dậy, cảm giác hoa mắt ập đến, hắn gắng gượng đứng vững chân, lấy mồi lửa từ trong ngực, nhưng không thổi được.
Mạch Sương nói: “Có lẽ bây giờ không châm lửa được đâu, thần dùng pháp thuật, điện hạ quan sát bên trên xem có cơ quan không.”
“Ừ, được.”
Nói xong, Mạch Sương tạo pháp ấn, miệng thì thầm mấy câu thuật ngữ, kết ấn trên tay biến ra một vệt sáng, vệt sáng càng lúc càng lớn, cuối cùng phân tách thành từng ngọn lửa nhỏ bay trên không trung.
Mục Cẩm nhờ vào mấy đốm lửa đó, ngẩng đầu quét mắt khắp trên đỉnh mật thất, bỗng thân thể nghiêng về một bên suýt thì ngã xuống. Vịn vào tường nheo mắt lại tìm kiếm, phát hiện ra ở phần đỉnh đối diện với mấy chiếc rương có một viên gạch nhô ra. Mục Cẩm mở lớn hai mắt, chỉ vào đó: “Ở kia!”
Mạch Sương đang dùng pháp ấn duy trì mấy đốm lửa kia, phần trán đã lấm tấm mồ hôi, căn bản không thể đáp lời Mục Cẩm. Mục Cẩm định phi thân lên để chạm vào cơ quan, nhưng thực sự không thể rút ra chút khí lực nào.
Cơ quan ở trên đỉnh, lão tặc Doãn Thăng kia không có võ công, nếu muốn mở ra nhất định phải dùng cái gì đó giúp sức. Mục Cẩm nhìn xung quanh, quả thực có thấy một cái quyền trượng, bên trên có nạm bảo thạch ngọc bích, vô cùng quý giá.
Mục Cẩm giơ quyền trượng lên, vừa vặn chạm vào được viên gạch nhô ra đó. Viên gạch nhô ra bị quyền trượng ấn vào, từ từ lõm xuống, lúc này, bức tường đá được đính giá đặt bảo vật chậm rãi xoay tròn, bên ngoài là một lối đi.
Mục Cẩm vui sướng nhìn sang Mạch Sương: “Hóa ra là ở…” Còn chưa nói hết câu, Mạch Sương đã nhắm hai mắt lại, thân thể ngã xuống, mấy đốm lửa được cậu dùng pháp thuật biến ra cũng tắt vụt.
Mục Cẩm kinh hãi: “Mạch Sương!” Ném quyền trượng trong tay đi, vội vàng đỡ được cậu
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]