Thời Kính Chi bỗng thấy xót xa.
Suốt hành trình du ngoạn nhân gian, Thời Kính Chi hiếm khi đồng cảm với người khác. Hỉ nộ ái ố của người đời luôn bị ngăn cách với hắn bởi một tấm lụa mỏng, hắn hết tiến lại lùi, nhưng vẫn nhìn không rõ. Đáy lòng chẳng biết đến mùa xuân, mà xưa nay hắn lại chỉ cưỡi ngựa xem hoa trước sắc xuân bên ngoài, do đó hắn chỉ thấy dục của người ta mà không thể thấm nhuần vui buồn giận xót.
Có điều giờ khắc này đây, lớp vỏ của hắn bị cảnh trước mặt tróc xuống, làm hắn cảm thấy đau nhói cả người.
Nếu là mình, mình có ở lại không? Doãn Từ nữa, Doãn Từ thì sao?
Mối ràng buộc của duyên trần gây ra đau đớn đến vậy à?
Tô Tứ trong ảo cảnh tâm ma khóc quá thê lương, Thời Kính Chi không biết hắn ta khóc vì cha mẹ lừa dối, hay là vì chút dự cảm mơ hồ rằng mình đã bỏ lỡ thứ gì.
"Hắn chưa từng kể cho ta... Tại sao hắn không đi theo phái Thái Hành sau khi bảo ta trốn kỹ..." Với khuôn mặt tái nhợt, Diêm Thanh run rẩy nói.
Thời Kính Chi im lặng hồi lâu: "Hắn đi rồi, ngươi có sống tiếp được không?... Dù hắn có nỡ bỏ rơi người bạn thường chơi với mình, thì cũng chẳng đành lòng vứt bỏ người thân duy nhất."
Cả thế gian sẽ chỉ có một người duy nhất liêu xiêu chạy theo xe ngựa, để nói với hắn ta rằng đừng đi, đấy không phải nơi tử tế.
Vỏn vẹn một ngày, Tô Tứ đã có thêm một người thân, và cũng chỉ còn lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-than/528261/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.