Doãn Từ đã nghĩ đến rất nhiều phương án dự bị trong giây lát ấy.
Ví dụ như mang tất cả chạy trốn rồi lại mời một người khác dẫn mình đến thăm chùa Kiến Trần. Có thể là tìm một đứa trẻ không hiểu tham sân si, hoặc một lão già không còn nhiều du͙ƈ vọиɠ, sau đó thưởng cho họ thù lao dồi dào là được.
Chẳng qua Doãn Từ không hề thoải mái khi phải đến gần một người xa lạ. Mặt khác, nếu biết Thời chưởng môn mắc kẹt ngoài núi thì đám hòa thượng hầu như sẽ cho rằng mục đích đến của phái Khô Sơn không thiện chí. Các cao tăng nhìn người rất hiểm, y sẽ không thể hỏi được gì thông qua thân phận đồ đệ này.
Doãn Từ cụp mắt.
Suy cho cùng thì không phải không có cách khác để giải quyết chuyện này chu đáo. Tuy nhiên trong tiềm thức y không muốn nghĩ đến khả năng ấy, bởi tồn tại trên đời đằng đẵng bao năm, y sẽ không sống trái với cảm xúc của mình.
... Y không muốn vứt bỏ Thời Kính Chi.
Bàn tay Thời Kính Chi run lẩy bẩy như thể bị gió rét ủ suốt cả một đêm. Dù đã lún sâu vào giấc mộng, dù còn dám ra tay tấn công mình, nhưng bàn tay còn lại của hắn vẫn bất giác nắm nắm tựa như muốn tìm kiếm bàn tay đồ đệ.
Sẽ không phụ lòng ngươi.
Vậy thì tốt.
Doãn Từ thả sư phụ, màn đêm trống rỗng lại chôn vùi thân xác hắn. Giờ đây y không khủng hoảng mà lại mỉm cười. Hết thảy băn khoăn đều biến mất, đã là mối loạn thì phải bị chém bằng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-than/528257/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.