Hai thầy trò ngồi ngay ngắn trên mái nhà hoang.
Thi thể Trịnh Phụng Đao bị Doãn Từ đạp lăn xuống đất với lí do- "làm xấu tầm nhìn", trên mái nhà sau đó chỉ còn lại những mảng máu lem luốc. Máu đỏ chảy qua ngói xanh hắt thành màu đen thẳm dưới ánh trắng chiếu rọi.
Doãn Từ xử lý khẩn cấp vết thương cho Thời Kính Chi. Sau khi cầm được máu y lại cắn tay áo và xé ra một mảnh vải lớn: "Cởϊ áσ, ta xem thương tích chút."
Thời Kính Chi chớp chớp mắt.
Áo hắn vừa bị đao gió xé rách vừa ướt nhẹp máu, không dễ cởi ra. Dưới bóng đêm, đồ đệ của hắn khẽ cau mày và đợi chờ trong kiên nhẫn.
Dáng vẻ của y khi nói "Ta lại thích ngươi thế này hơn" vẫn lởn vởn trong tâm trí Thời Kính Chi không xua đi được.
Khi cất lời này Doãn Từ không hề giống những kẻ trước đây- những kẻ bị mê hoặc bởi vẻ ngoài giả tạo của hắn, dù họ nhìn hắn bằng thái độ nghiêm túc thì vẫn chỉ là nhìn chăm chăm một kẻ không có thật trên đời. Ấy thế nhưng, đồ đệ của hắn lại nhìn xoáy vào mắt hắn, ghim chặt ba hồn bảy vía của hắn.
Một cảm giác mãn nguyện tuyệt vời mà quái đản bất giác nảy sinh.
Chuyện duy nhất chưa đủ thỏa thuê là, hắn không nhìn thấu Doãn Từ. Thời Kính Chi quan sát tương đối cần mẫn nhưng cũng chỉ phát hiện ra đôi chút sơ hở mà thôi.
Vì giấu thân phận truyền nhân nhà họ Túc, Doãn Từ cố ý ẩn náu trong một môn phái nhỏ, bản thân chuyện này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-than/528253/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.