Ba người kiểm tra khắp một lượt từng nhà. Gần nửa ngày trôi qua, trời bắt đầu nhá nhem, nhưng họ chỉ tìm được bầy chuột và mấy con mèo bẩn thỉu.
Trong nhà có đủ cả đồ dùng hàng ngày lẫn nước uống, không có gì dấu vết gì kỳ lạ.
Sự biến mất bí ẩn của người dân nơi đây khiến Thời Kính Chi lại bắt đầu nghẹt thở. Hắn thà quay lại liều mạng với Trịnh Phụng Đao còn hơn. Ít nhất thì Trịnh Phụng Đao còn biết thở, tạm thời vẫn là vật sống.
"A Từ, xong việc nhớ cúng tiền xu, chúng ta... chúng ta nhất định phải qua đêm ở đây à?"
"Dạo này ngày một lạnh thêm, qua đêm ngoài trời dễ chết rét lắm." Doãn Từ thật thà nói. Đoạn y tự ý mượn nồi dùng chưng thịt nấu cháo mà chẳng ngại ngần gì.
Y hiểu tính Thời Kính Chi, sư phụ gà mờ nhà y dễ dỗ lắm- chỉ cần có người ở bên làm điểm tựa, rồi đợi cơn lo âu điên cuồng kết thúc là hắn có thể chấp nhận được hoàn cảnh.
Quả nhiên, Thời Kính Chi bọc áo ngoài mà sáp lại gần.
"Mọi thứ vẫn gọn gàng, không giống gặp bọn cướp."
"Ừ."
"Nếu có thú hoang tấn công thì cũng không thể để mặc cho gia súc yên ổn được."
"Ừ."
"A Từ, ngươi nghĩ người ở đây đi đâu cả rồi?"
Doãn Từ múc muôi cháo nóng, bón cho sư phụ, tiện hỏi một câu đánh lạc hướng hắn: "Sư tôn nghĩ Diêm Thanh biến đâu mất rồi?"
Thời Kính Chi lập tức dựng tóc gáy, suýt chết vì sặc cháo. Sau đó hắn kéo Doãn Từ ra khỏi phòng một cách đầy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-than/528233/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.