Doãn Từ bị choáng nhất thời.
Trong mắt y, mặt đất dâng lên, trần nhà sập xuống, vách tường bốn phía thu lại. Nỗi sợ vô biên từ thẳm sâu trí nhớ tràn ra, lông tơ trên người dựng đứng, mạch máu y như cũng đóng băng. Mọi cảm giác chợt trở nên mê man và ảm đảm, chỉ còn mùi máu xộc lên nồng nặc khoang mũi.
Ánh lửa dần tan, vạn vật méo mó vặn vẹo và tăm tối. Tựa như ngày ấy...
"Chiêu thức không tồi." Doãn Từ ngước mắt.
Dầu rằng đã hành tẩu giang hồ đằng đẵng mấy thập niên, dù đã sát sinh vô số, thì khi đối diện với cặp mắt kia Lục Phùng Hỉ vẫn không thể nén nổi cơn rùng mình.
Đối thủ của lão không những không ngã xuống mà sát ý còn mạnh hơn. Ánh mắt này- không còn là ánh mắt lệ quỷ, lệ quỷ chí ít cũng từng là người sống. Mà kẻ đối diện với lão giờ đây lại giống với một ma vật sinh ra và lớn lên trong đêm tối hoàn toàn.
Lục Phùng Hỉ trợn trừng con mắt nhìn đối phương vẻ kinh hãi. Nhưng lão mới định cất lời thì đã phát hiện ra mình không còn môi, răng, và lưỡi.
Đối phương đứng giữa màn mưa máu, trên khuôn mặt hung tàn là đôi mắt vô hồn gấp nghìn lần hố hiến tế. Tầm mắt lạnh băng xuyên qua lão nhìn về một nơi nào đó giữa hư vô.
Chớp mắt tiếp theo, Lục trưởng lão không thể thấy thêm điều gì nữa.
...
Doãn Từ tự cho mình một bạt tai, lúc này mới bình tĩnh được hơn chút. Tiếc rằng tỉnh táo quá muộn, Lục Phùng Hỉ đã bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-than/528224/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.