Y không thể rống lên một tiếng đầy đau đớn mà chỉ lặng lẽ rơi nước mắt như thể muốn trút bỏ toàn bộ tia máu trong mắt mình. Y của khi điên cuồng vô cùng kiềm chế, ở y ẩn chứa sự đau đớn lặng im.
Doãn Từ ngồi hết một nén nhang, sửa sang cổ áo cho Thời Kính Chi rồi cầm tay nó.
"Xin lỗi vì chuyện ban nãy, về thôi."
Bởi đã kịp ghìm cương ngựa bên bờ hủy diệt, màu máu trong mắt Doãn Từ nhạt hơn nhiều. Giọng y không dịu dàng như lúc cuồng nộ mà lại nghiêm khắc và chua chát hơn, nhưng cũng lại có thêm cảm xúc chân thành bên trong đó.
Sự thay đổi nhỏ bé ấy không phải là thứ mà một đứa trẻ con có thể nhận ra.
Cổ Thời Kính Chi hằn vết đỏ, song tạm thời nó không bị thương gì nhiều, chí ít cũng không đụng chạm đến giới hạn "nghiện vật" của nó. Nhận thức trẻ con có hạn, nó nào biết mình vừa đi dạo bên bờ cõi chết đâu. Nó chỉ cho rằng bông hoa đã chữa khỏi ân nhân và cứu nó một bàn thua trông thấy, nó đúng là tài.
Vậy nên lập tức quên khuấy mất chuyện ấm ức vừa rồi, nó lại nũng nịu khua khoắng một tay khác ra dấu đòi ăn.
Doãn Từ xoa đầu nó, ánh mắt bộn bề cảm xúc.
Đêm ấy, thay vì quẳng bừa đồ ăn cho thằng bé, Doãn Từ đã nấu một bữa ra trò:
Cá thái lát mỏng, hơ qua lửa, chấm nước trái cây chua ngọt, ăn vào miệng thấy mềm và ngọt.
Cá nhỏ hơn bỏ hết lòng mề, xiên cùng nấm và nướng đến khi vàng giòn.
Rễ củ của thực vật có vị thanh, nướng lên thơm nức, ăn kèm rau dại và mầm non sẽ thấy vừa ngon vừa nhẹ bụng.
Thời Kính Chi tuổi nhỏ mê tít, nếu Doãn Từ không khống chế lượng thức ăn thì chắc chắn nó sẽ ních đầy bụng đến khi nôn ói mới thôi.
Bấy giờ Doãn Từ không gặng hỏi nó về "số trời" hay "câu trả lời" nữa, y chỉ ngồi im lặng một bên và tiếp tục điều chỉnh nhịp thở của mình. Vẻ tàn bạo và sát khí quanh y phai dần, nét mặt Doãn Từ ôn hòa hơn, cũng bắt đầu để lộ khí chất lạnh lùng nhưng thanh nhã.
Kết thúc bữa ăn, Thời Kính Chi bùi ngùi xúc động đến mức nước mắt sắp rớt cả ra. Nó chưa bao giờ được ăn một bữa ngon lành đến thế, cũng chưa từng gặp ai đẹp trai như vậy.
Tại chốn rừng hẻo lánh, anh ấy diệt trừ yêu ma bằng sức mạnh gây rúng động. Chưa kể còn nấu cơm rất ngon. Chắc phải là thần tiên hạ phàm.
Chẳng qua trước đó anh tiên chảy nhiều máu, có lẽ đã bị thương.
Thằng nhóc ba tuổi cảm thấy mình đã ngộ ra chân lý – nó được thần tiên cứu sống, vậy là nó nợ thần tiên. Nhưng thần tiên hơi dữ, nhỡ trả ơn thế nào làm người ta phật ý thì có khi nó sẽ bị bỏ rơi.
Nghĩ đoạn, Thời Kính Chi thấy tình hình của mình vô cùng nan giải. Thành ra hễ rảnh rang là nó sẽ cố gắng để ý Doãn Từ, tìm thời cơ đền ơn đáp nghĩa.
Đằng này, Doãn Từ không hiểu tâm trạng đứa nhóc. Khuya về gió lạnh, y ôm đứa bé lại gần mình, hai người cùng thiếp đi dưới gốc cây phong.
Hết thảy trôi qua trong sóng yên biển lặng. Con hổ yêu chạy trốn lần trước cũng lần mò trở về giữa đêm, tiếp tục hồn nhiên ăn cơm chùa như chưa có chuyện gì xảy ra. Để bù lại, nó hào phóng cho hai người mượn bộ lông, coi như một tấm đệm hổ ấm áp.
Trăng sáng, sao thưa. Trăng dần lặn xuống, nhường chỗ cho mặt trời.
Bấy giờ Thời Kính Chi không biết làm gì cả, chỉ tích lũy được đôi chút kinh nghiệm quan sát lời nói và thái độ của người khác. Hắn thời thơ ấu đã dùng toàn bộ vốn sống ít ỏi của mình để áp dụng với Doãn Từ.
Khi ấy hắn chưa biết, chỉ có người có tài bẩm sinh nhìn thấu lòng người mới làm được như hắn.
Thời Kính Chi nhỏ tuổi rất nhạy cảm với cảm xúc. Nó bám sát cái vẻ đẫm máu của Doãn Từ, hễ y để lộ sự tàn ác một cách mất tự nhiên là nó sẽ lập tức xông lên trước, dè dặt ôm lấy Doãn Từ, cho đến khi nỗi thống khổ trong mắt đối phương dần dịu xuống.
Nếu Doãn Từ sa vào cuồng loạn, kiếm khí không yên, nó sẽ xoa lên mái tóc đen như thác của y.
Còn nếu, thử đủ mọi cách mà y vẫn không thể bình tĩnh, Thời Kính Chi nhỏ tuổi sẽ sử dụng quân bài tủ của mình...
Mấy ngày trước vì suýt bị hoa yêu hại chết, nó không dám đụng vào hoa cỏ thêm. Do đó để thay thế, Thời Kính Chi gom góp lá đỏ để làm thành một đóa "hoa" từ lá xinh đẹp cho Doãn Từ. Cuối cùng còn trao tặng y một cái ôm thật chặt nữa.
Nhìn từ hiện tại, hành động an ủi của nó quá ngây thơ và ngu ngốc. Nhưng không biết vì sao, Doãn Từ lại thật sự được sự ngây thơ ấy kéo khỏi vực sâu.
Càng ngày, vẻ khát máu trong ánh mắt Doãn Từ càng giảm. Nhóc Thời Kính Chi rất hài lòng, tuy rằng nó vẫn chưa tìm thấy vị trí vết thương, nhưng rõ ràng là đối phương đang bình phục.
Dần dà, thậm chí thần tiên còn ngầm cho phép nó ngủ trong lòng người ấy.
Thời Kính Chi rất thích được thần tiên ôm, được bao trọn bởi mùi hương thanh mát nhàn nhạt của người ấy. Những lúc như vậy nó cảm nhận được cảm giác an toàn nó chưa bao giờ có. Dường như đây là nơi yên ả nhất trần đời.
Một nơi có đồ ăn ngon, có quang cảnh rực rỡ, còn có thần tiên bầu bạn. Nó muốn đi đâu thì đi, muốn nghịch gì thì nghịch, nó chưa bao giờ tự do đến thế.
Những lúc tình trạng của Doãn Từ tương đối ổn định, y thậm chí còn chơi những trò trẻ con cùng nó. Mà kể cả không ổn định lắm, Doãn Từ vẫn, từ một khoảng cách không quá xa, yên lặng nhìn nó tung thảm lá đỏ mềm mại.
Thời Kính Chi nhỏ là một đứa bé ngây thơ.
Có phải mọi chuyện sẽ kết thúc khi thần tiên lành lặn không?
Có phải mình sắp vô tác dụng với anh ấy rồi không?
Trong hồi ức mơ hồ của nó, thứ đồ quý hiếm như "thiện chí" phải được đổi chác công bằng. Không có công lao ắt không nhận lộc lá, xưa nay nó luôn phải cẩn thẩn từng li để đổi lấy từng thứ của người ngoài.
Người đối xử tốt với nó có thể đếm trên đầu ngón tay, quan trọng là không ai đối tốt với nó một cách vô duyên vô cớ.
Trẻ con không thể trăn trở nhiều bằng người lớn, vậy mà Thời Kính Chi nhỏ tuổi lại bị những phỏng đoán của mình làm mất ngủ. Chứng "nghiện vật" vốn yên tĩnh nhiều ngày đang dần trở lại.
Nó không nỡ ăn, nó luôn cảm giác đây là bữa cuối cùng của nó - cố lắm thì nó ăn một ít chống đau dạ dày mà thôi; nó cũng không thoải mái chơi được bởi suy nghĩ ngay giây sau người ấy sẽ về trời. Hễ có thời gian rảnh rỗi là chưa tới nửa canh giờ, nó đã phải dúi mình vào lòng Doãn Từ chốc lát, để chắc chắn rằng đối phương vẫn ở đây.
Sự nghi kỵ khiến nó gần phát điên. Nó không thể khống chế cảm xúc, đồng thời cũng sợ ham muốn quá mạnh làm thần tiên ghét bỏ, nên nó chỉ đành tàn bạo cắn móng tay mình.
May là "thần tiên" đã hồi phục dần, bắt đầu nói nhiều hơn, và cũng nhìn thấu nguyên nhân nó co quắp mãi.
"Tình trạng này... xem ra nhóc cũng không bình thường mấy nhỉ."
Doãn Từ kéo ngón tay đầm đìa máu ra khỏi miệng nhóc Thời Kính Chi và cẩn thận băng bó. Ánh mắt y tỉnh táo, tròng trắng mắt chỉ còn chút ít tia đỏ nhạt.
Thời Kính Chi nhỏ tuổi ấm ức ôm y, vùi đầu vào lồng ngực y, không sao lôi ra được.
"Được rồi, đừng cắn tay mình nữa. Ta dạy nhóc khẩu quyết, nhóc nhớ kỹ vào." Doãn Từ xoa đầu đứa trẻ, "Hang Tụ Dị lắm yêu tà, ta sẽ không bỏ mặc nhóc đâu."
Nhưng y càng dịu dàng, Thời Kính Chi nhỏ tuổi càng tuyệt vọng. Hình như nó không chịu nổi thứ lòng tốt dồn dập ấy, mà cũng hoàn toàn không muốn buông tay, thành ra khuôn mặt nó cứ đỏ bừng vì kiềm chế.
Bộ dạng của Thời Kính Chi làm Doãn Từ nhanh chóng hiểu ra. Y nhíu mày, nhìn đứa bé còn đang lo sợ nơm nớp.
"...Không ai thương yêu nhóc à?"
Thời Kính Chi nhỏ tuổi nghệt mặt.
Thở dài, Doãn Từ búng trán nó: "Bổn tọa không định đổi chác gì với nhóc. Đã đối tốt với nhóc thì nhóc cứ nhận là được. Trục lợi từ một đứa bé ba tuổi nếu không phải phế nhân thì cũng là loại súc sinh."
Thời Kính Chi ôm trán, càng mù tịt hơn.
Thế giới bé nhỏ tồn tại theo quy tắc "trao đổi công bằng" của nó đã vận hành từ lâu, nay lại nghiêng ngả sắp sụp đổ. Trên đời thật sự có thứ "lòng tốt" không cần đổi chác à?
Nó thật sự có thể tin tưởng đối phương ư?
Doãn Từ thấy nó ngây ra như phỗng thì ôm nó vào lòng: "Chúng ta gặp nhau ở cái chốn hoang vu chết tiệt này âu cũng là duyên phận. Nếu không ai thương yêu nhóc, vậy thì làm con trai bổn tọa đi, được chứ?"
Chốc lát y lại cười khổ: "Thậm chí bổn tọa cũng không cần nhóc chăm sóc lúc về già."
Thời Kính Chi nhỏ tuổi không có khái niệm gì về cha mẹ, nhưng nó cảm giác được ý nghĩa của từ này, cũng như nghe hiểu hàm ý của Doãn Từ - thần tiên thật lòng muốn bảo vệ nó, không cần nó phải lấy lòng.
Ánh mắt người ấy chân thành, không giống những kẻ từng lừa gạt hoặc phản ứng hời hợt với nó.
Đáy lòng nó như có gì đổ sập. Những cảm xúc xa lạ ùa về, đầu tiên là ấm ức, sau đó là rệu rã cực độ theo một cung cách nào đó mà Thời Kính Chi nhỏ tuổi không có thời gian để phân tích rõ.
Nước mắt nước mũi giàn giụa, nó bật khóc trong yên lặng và gắng sức cọ lên tay áo Doãn Từ.
"Được rồi nhóc câm, ta coi như nhóc nhận lời. Về sau đừng gặm tay nữa, hôm nay học thuộc 'Vô Trần ngôn' rồi hẵng đi chơi."
Nhưng Thời Kính Chi không buông tay, nó vẫn ôm chặt Doãn Từ như người sắp chết đuối níu giữ khúc gỗ nổi cuối cùng.
Chim non lần đầu mở mắt và cảm nhận được sự an tâm chưa từng có.
Những tháng ngày tiếp theo trôi qua như một giấc mơ.
Kể cả là Thời Kính Chi trưởng thành thì cũng chưa bao giờ được nếm trải lại cảm giác bấy giờ: không cần lo lắng chuyện gì, không cần đọc vị ai. Mà hắn cũng có thể thật lòng đối tốt, tin tưởng và ỷ lại vào người ấy.
Thu vàng phảng gió, nắng trong lành.
Đó là quãng thời gian đẹp nhất của cuộc đời hắn.
Hơn nửa tháng trôi qua, tia máu trong mắt Doãn Từ tan gần hết. Dù có vậy thì Thời Kính Chi nhỏ vẫn luôn để ý tâm trạng Doãn Từ từng li từng tí, sểnh ra là nó nhào tới đòi ôm. Doãn Từ cũng sẽ đáp trả nó bằng một nụ cười.
Thời Kính Chi trưởng thành dõi theo mà ngơ ngẩn, trái tim vô thức xót xa.
... Giá thuở thơ ấu hắn rời đi theo Doãn Từ, để đến giờ biệt tích giang hồ thì tuyệt vời biết mấy. Dẫu bị bệnh lạ tra tấn, hắn không sống được lâu, thì hắn cũng sẽ thấy hạnh phúc cả đời.
Tiếc rằng ngay từ đầu hắn đã biết đoạn kết câu chuyện hoàn toàn không như tưởng tượng. Hắn chứng kiến cảnh sắc mùa thu đậm dần, bản thân tuổi nhỏ vẫn chơi đùa như thường lệ. Bất chợt, đất đai rung chuyển, lá khô xì xào, sỏi đá bay tán loạn.
Một bóng hình tà ác chồi lên từ lòng đất, suýt làm nó ngã nhào.
Chớp mắt, mùi tanh của yêu tà bùng nổ, yêu khí phóng lên cao, mạnh hơn yêu khí của hổ yêu sáu mắt gấp trăm lần.
Hang Tụ Dị - núi Khô vốn là sân săn bắn của hoàng gia, tụ tập không ít yêu và dị thú. Sau này chúng yêu quái mất kiểm soát, hoàng gia không săn nổi nên bèn thả rông toàn bộ. Tương truyền hang Tụ Dị là nơi sinh sống của không ít yêu quái khổng lồ, chúng ngủ say nhiều năm nên người phàm không biết hình thù của chúng.
Có vẻ Thời Kính Chi tuổi nhỏ xui xẻo bẩm sinh, hoặc do nguyên khí của hắn đặc biệt ngon lành đã dẫn đường cho yêu tà tìm tới.
Yêu quái cao cỡ hai người đàn ông trưởng thành, ngoại hình giống thằn lằn. Da nó bị phủ kín bởi những bướu thịt màu nâu, đầu nó gắn một con mắt tròn khổng lồ và đen kịt, dưới mắt là cái mõm lổn nhổn răng nanh nhọn hoắt, miệng nó lại phả ra thứ mùi hôi thối làm người ta không tài nào thở nổi.
Đứa bé ba tuổi mới gặp quả cầu hoa đã mơ ác mộng hết bảy ngày, huống hồ là con quái vật khiếp đảm thế này. Thời Kính Chi nhỏ tuổi dựng thẳng tóc gáy.
May mắn là nó coi như đáp ứng được một nửa của bốn chữ "kêu cha gọi mẹ".
Thời Kính Chi nhỏ tuổi dồn hết can đảm bỏ chạy. Ngay sau đó, quả nhiên Doãn Từ nhảy xuống, Tảo Cốt kiếm pháp lia một đường quét phăng con mắt tròn.
Phập, con ngươi nổ tung, dịch nhầy văng tung tóe.
Yêu quái rống lên thống thiết trong khi cơ thể vẫn di chuyển về phía Thời Kính Chi, để rồi hứng trọn vài đường kiếm gió.
Doãn Từ hành động phóng khoáng, ra tay gọn gàng.
Dù hoàn toàn không có nội lực khiến bản thân rơi vào thế bất lợi hoàn toàn, y vẫn không nao núng. Doãn Từ không cầm kiếm trong tay, đường kiếm vô hình của y không lộn xộn như ngày đầu gặp, thay vào đó, chỉ thấy tay áo đen phất phơ theo gió tung ra những đòn tấn công tập trung và tàn nhẫn.
Những đường kiếm là những nhát roi vô hình giáng xuống như gió táp mưa sa, kéo theo bụi máu tứ tung.
Lớp da thô dày của con quái vật cũng không ngăn nổi cơn mưa sắc bén này. Nó rụt cổ, cậy có thân thể khổng lồ, nó liều chết bổ nhào về phía Thời Kính Chi. Thấy vậy, Doãn Từ khịt mũi khinh bỉ.
Y đứng chắn trước Thời Kính Chi không xa, tuy nhiên không hề lùi lại mà còn tiến lên cận chiến với con quái vật. Trút bỏ sự điên cuồng, lưỡi kiếm gió của Doãn Từ trở nên dễ dàng khống chế và đem lại hiệu quả cho đòn tấn công. Quái vật một mắt bị thương, da thịt nửa thân tan nát để lộ bộ xương trắng hếu.
Thứ chướng ngại vật - vốn bám dai dẳng mãi không buông - rốt cuộc dừng bước.
Một quầng sáng sậm màu lóe lên, yêu khí tăng vọt. Bằng tốc độ như sét, chiếc lưỡi tím đen bắn ra từ miệng con quái với gờ lưỡi chi chít những răng nanh sắc nhọn.
Không có nội lực bảo vệ cơ thể, kẻ đứng đối diện nó yếu ớt như một mẩu giấy.
Khoảng cách quá gần làm Doãn Từ không thể tránh né. Kết quả là chỉ trong thoáng chốc y đã nát bét gần nửa thân từ cổ đến eo.
"Thần tiên" chết, máu tóe ra, nội tạng dần trượt xuống. Quái vật đắc ý rống lên hai tiếng cho hả giận rồi lại quay sang Thời Kính Chi.
Nhưng Doãn Từ không tránh đường, cũng không ngã xuống.
Cơ thể không nguyên vẹn của y đứng nguyên tại chỗ, mặc cho máu như thác trút xuống thảm lá rụng. Đoạn, y ngẩng đầu, và nở một nụ cười đẫm máu với con quái thú.
Lá đỏ cuồn cuộn, mái tóc xõa tung. Doãn Từ xông lên phía trước.
Miệng vết thương rợn người của y mọc ra vô số thứ gì đó giống rễ cây màu máu. Chúng nhanh chóng kết nên nội tạng, xương, và da thịt mới, giúp Doãn Từ lấy lại bộ dạng ban đầu chỉ trong nháy mắt.
Quả nhiên, trông y còn tà hơn lũ yêu tà.
Lại thêm mấy đường kiếm vô hình sắc bén vung giữa không trung với khí thế như muốn hủy diệt con quái thú, làm nó phải rú lên thê thảm.
Kẻ địch bất tử trong khi bản thân đã mất máu quá nhiều, quái thú bắt đầu chùn bước. Chẳng qua nó tỉnh ngộ quá muộn.
Thế công của Doãn Từ ngày một điên cuồng, y không hề có ý định nương tay.
Cuối cùng con quái vật gục ngã trên đường bỏ chạy và trở thành một đụn thịt be bét đầy thương tích.
Thời Kính Chi nhỏ tuổi không hiểu thế nào là kinh ngạc. Nó ngơ ngẩn nhìn theo bóng lưng Doãn Từ, cảm giác yên tâm bao bọc nó.
Anh ấy thật sự là thần tiên, một vị thần tiên chỉ mình nó biết.
Nó không cần sợ bất cứ chuyện gì nữa.
Thời Kính Chi nhỏ tuổi loạng choạng nhào vào lòng Doãn Từ, Doãn Từ bế nó lên, cho nó ngồi trên cánh tay. Thời Kính Chi nắm lọn tóc dài lành lạnh của đối phương, ước giá mà mình nói được.
Rồi nó cứ nín thinh ôm chặt cổ Doãn Từ, chặt đến nỗi tưởng như nó dùng toàn bộ sức lực nó có, cơ thể nó không ngừng run lên.
Cho rằng đứa bé bị yêu quái dọa sợ, Doãn Từ nhẹ nhàng xoa lưng cho nó: "Đừng sợ, ta bảo vệ nhóc đây rồi."
Không ngờ thằng bé còn run dữ dội hơn.
"Tối nấu tiệc cá cho nhóc nhé?"
"... Hay là cùng chơi đuổi bắt?"
Thời Kính Chi nhỏ tuổi vẫn run rẩy bám dính lấy Doãn Từ.
Doãn Từ trầm ngâm. Chốc lát sau, y trịnh trọng nhấc thằng bé ra và nhìn xoáy vào đôi mắt màu hổ phách của nó.
"Chúng ta quen biết lâu vậy rồi mà ta vẫn chưa chính thức tặng nhóc cái gì. Thế này đi, bổn tọa hứa thực hiện một ước muốn của ngươi, được chứ?"
Cuối cùng Thời Kính Chi cũng ngừng run, nó nhìn chằm chằm Doãn Từ, rồi gật đầu lia lịa.
Doãn Từ mặc kệ bộ đồ rách rưới trên người, cụp mắt, mỉm cười. Chìm dưới ánh nắng mùa thu, nụ cười của y trở nên ấm áp hơn.
"Nhóc câm này, đường nào thì nhóc cũng không nói ra ước muốn của mình được. Vậy nên bổn tọa hứa nhóc sẽ được sống vô tư và trường thọ."
Thời Kính Chi nhỏ tuổi ngơ ngác chạm lên má Doãn Từ. Cảm nhận sự ấm áp dưới lòng bàn tay, nó không dám thở mạnh.
Lá phong trải khắp nơi như máu làm hốc mắt nó cay xè.
"... Nhưng nhóc phải ra dáng bé ngoan, đừng để người thân thiết phải thất vọng." Doãn Từ trầm giọng bổ sung.
Thời Kính Chi hoàn hồn. Nó gật mạnh đầu, tay vẫn siết lọn tóc dài, nó lại vùi đầu vào cổ Doãn Từ.
Thần tiên rất thơm, nó nhắm mắt, trái tim đập mạnh vì mừng rỡ.
Một người sinh ra trong cô độc như nó, đến nay lại có thể chạm tới lòng yêu mến vững chắc và bền bỉ thế này. Chí ít vào chính giờ khắc này đây, nó không còn lo sợ gì nữa.
Nó chợt cảm thấy niềm hạnh phúc hiện tại không giống ở trần gian. Nó chỉ biết mình đã gặp được điều tuyệt vời nhất trên đời. Tuyệt vời gấp ngàn vạn lần cá nướng khi đói giã họng, hơn quả ngọt khi khát khô.
Ngay sau đó, cơn nóng và cơn đau bất thình lình ùa tới.
Thời Kính Chi nhỏ tuổi hộc máu đen rồi chợt nằm co giật trong lòng Doãn Từ. Thoáng chốc, những mạch máu mảnh màu xanh đen chen chúc đầy trên tay nó, cơ thể nó như đang vỡ vụn.
Trạng thái kỳ lạ của đứa trẻ làm Doãn Từ kinh hãi.
Gần như ngay lập tức, y đặt Thời Kính Chi xuống và bắt mạch cho nó, lông mày y ngày một nhíu mạnh hơn. Sau đó y thử bế Thời Kính Chi lên, y thấy thằng nhỏ phát ra một chuỗi tiếng kêu thảm thiết – không giống của con người – từ cổ họng rồi lại nôn ra một bãi máu đen sì.
Thời Kính Chi nhỏ tuổi sốt cao, triệu chứng quái dị, không nên bị di chuyển. Doãn Từ ra quyết định nhanh chóng, y đặt nó xuống thảm lá mềm rồi cắt cổ tay lấy máu thấm vải đắp lên trán nó.
"Ở đây không có thuốc, trấn dưới núi có tiệm thuốc, ta đi lát rồi về."
Giọng nói bình tĩnh thường ngày của y bắt đầu chao đảo.
"Nhóc chờ ở đây, không đến nửa canh giờ là bổn tọa về rồi."
Dứt lời, y vội vã kéo con yêu quái ban nãy – nó mới chết không lâu, tình trạng thê thảm, yêu khí vờn quanh chưa tan. Dù không có mặt y thì thi thể con yêu quái cũng sẽ ngăn không cho yêu quái khác đến gần Thời Kính Chi.
Doãn Từ chạm lên khuôn mặt nóng rẫy của đứa bé lần cuối rồi dùng khinh công rời đi, chớp mắt đã không còn bóng dáng.
Thời Kính Chi nhỏ tuổi nằm một mình trên thảm lá, nguồn ấm ít ỏi bên người trượt dần khỏi nó, gió thu dường như trở lạnh. Nó khát khao được túm vạt áo Doãn Từ, giữ đối phương ở lại. Nhưng trong cơn đau nhức, nó thậm chí không có sức để nhấc tay hay rên rỉ.
Xác yêu tởm lợm bên cạnh vẫn tỏa hơi nóng, nhưng Thời Kính Chi không dám nhắm mắt, nó cố mở mắt thật to và đếm nhịp tim của mình với hy vọng thời gian sẽ trôi nhanh hơn chút.
Tiếc rằng mệnh nó có số biệt li.
Không bao lâu sau, cuồng phong đến từ một loại thuật pháp nào đó chợt nổi lên, ba người và một chó xuất hiện trước mặt nó. Dẫn đầu là con khuyển yêu trông như con nghé đang xì hơi nóng từ một cái lỗ thủng trên mặt.
Đứng sau khuyển yêu là một ông lão râu tóc bạc phơ, người ngợm khô quắt.
Lão lia mắt qua Thời Kính Chi và nói giọng chuyên chú: "Từ ngày Đại Duẫn lập nước đến nay chưa bao giờ có ai 'định dục' trước mười lăm tuổi. Đứa nhóc này mới chỉ ba tuổi mà thôi... Trận cược với hoàng thượng... xem ra lão phu thắng rồi."
"Nếu đã muốn bảo vệ thằng bé thì tội gì sư phụ phải vội nhắc nhở Hoàng đế nó là 'họa diệt quốc' ạ? Không có lời cảnh báo của sư phụ, Kim thượng sẽ không quyết tâm giết nó nhanh như vậy."
Bên cạnh lão là gương mặt quen thuộc – Giang Hữu Nhạc khom lưng, lễ độ hỏi.
"Hoàng đế không tin chúng ta nên chắc chắn cũng đã tìm người khác bói số. Chúng ta giấu giếm thì sẽ thành xúc phạm ngài."
Giang Hữu Nhạc vỡ nhẽ: "Vậy nên sư phụ mới phải tạo ra canh bạc này? Thả đứa bé lại hang Tụ Dị một tháng, giao mạng nó cho ông trời phán định... Kim thượng bằng lòng cược ạ?"
"Ừ. Hoàng thượng là con trời, tin chắc Đại Duẫn được trời phù hộ nên quả quyết không tin ông trời sẽ về phe 'họa diệt quốc'."
Ông lão thở dài.
"Mới nãy bên cạnh thằng bé xuất hiện một đường sinh cơ, ắt hẳn nó đã gặp được vị cao nhân đa sự nào đó. Dùng xác đại yêu bảo vệ, dùng máu thay nước đắp trán, tất cả cho thấy cao nhân nọ hành động cố chấp, chắc chắn không dễ bỏ qua chuyện này. May thay lão phu đã lường trước được... Khải Trập, lại đây."
Trong ba người, ngoại trừ lão già và Giang Hữu Nhạc ra thì còn một đứa bé khác. Đứa bé tuổi tác xấp xỉ Thời Kính Chi, mặc trang phục đồ đệ quốc sư. Dáng dấp nó nom lanh lợi với cặp mắt sáng tròn.
"Sư phụ?" Nó ngẩng đầu cười hồn nhiên.
Vẻ âu sầu lóe lên trong mắt lão già.
Cánh tay như cành củi khô của lão bấm lên cổ đứa trẻ, người nó lập tức rũ ra, ngã xuống đất, không còn sự sống. Sau đó, không nhìn thi thể, lão già chắp tay sau lưng đi đến trước xác yêu quái rồi chạm ngón tay lên máu thịt nó.
Trên xác con quái vật, vô số pháp trận thoắt sáng thoắt tối hiện lên và dần tụ thành hai luồng sáng đỏ. Thoắt cái, luồng sáng nhảy nhót như ma trơi chia ra vây lấy thi thể của Thời Kính Chi và đứa bé.
Lại thêm mấy giây trôi qua, luồng sáng phát nổ, rồi tản đi. Quần áo trên người và vết bẩn trên mặt Thời Kính Chi đã bị tráo đổi với thằng bé nọ, điều này khiến ngoại trừ những mạch máu rợn người ra thì Thời Kính Chi trông sạch sẽ hơn rất nhiều.
Lão già bế Thời Kính Chi, xác đứa trẻ thì bị khuyển yêu kéo vào vị trí của Thời Kính Chi ban đầu.
"Hỏa Lạc, ăn đi."
Khuyển yêu sợ xác đại yêu. Nó nghẹn ngào, cụp đuôi, mong được tránh xa. Lão già lắc đầu, giáng xuống người nó một vài thuật phá, nó nhất thời đánh mất lý trí, nhào đến cái xác đứa trẻ và ngấu nghiến trong điên cuồng.
Thời Kính Chi nhỏ tuổi chưa mất ý thức, song dù tâm trí nó rất đỗi mơ màng thì hiện tại nó vẫn phải phát run vì sợ.
Không đến nửa nén hương, trên thảm lá rụng chỉ còn miếng vải tàn tạ và chút ít thịt cùng xương vụn không ra hình người. Cái đầu bị ăn hết, dạ dày bị nuốt mất quá nửa, để lộ phần cá nướng và thịt quả chưa kịp tiêu hóa.
Thuật pháp của lão già đã tráo đổi cả những thứ cặn bã bên trong dạ dày.
"Như vậy, hẳn người kia sẽ không tìm tòi kỹ nữa."
Lão già hờ hững nói.
"Để phòng bất trắc, hãy xử lí sạch sẽ những người sinh sống quanh đây đi, tránh người kia tìm hiểu tận gốc."
Giang Hữu Nhạc cung kính cúi đầu: "Sư phụ nhìn xa trông rộng ạ. Có điều chuyện định dục của đứa bé này..."
"Nó còn nhỏ, cứ phong ấn cẩn thẩn vào, vi sư sẽ nói chuyện với Kim thượng. Còn chuyện về sau..."
Nhóm người biến mất ngay giây sau, chỉ chừa lại câu nói phất phơ theo lá đỏ mùa thu.
"... đành phải tuân theo số trời, xem vận may của chính nó."
Máu thấm vào thảm lá.
Miếng vải bị che phủ bởi thịt nát ngâm đẫm máu Doãn Từ cũng đã hoàn toàn nguội lạnh.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]