Sở Dịch ôm theo Tô Mạn Như, ẩn đi thân hình, cùng Đường Mộng Yểu phóng về phía đông nam. Cuồng phong phả vào mặt,tiếng trộng hiệu, tiếng âm nhạc, tiếng cười nói huyên náo, càng lúc càng nhỏ dần, dần dần không nghe thấy nữa. Trường An thành nam vốn không phồn hoa như thành bắc,đêm nay lại là đăng hội nguyên tiêu,bách tính đều như nước đổ về An Phúc môn,khiến cho nơi này ngược lại càng thêm vắng vẻ. Ánh trăng như sương tuyết, chiếu sáng tứ phía bên dưới.Đường phố trống trải, không một bóng người,chỉ có vô số đèn lồng treo đầy trên góc mái dọc đường,đón gió đung đưa, cực kỳ tráng lệ. Dưới trời đêm xanh thẫm, Đại Nhạn tháp hiện ra sừng sững.Từ xa nhìn lại,biển đèn chiếu sáng lung linh làm nền,khiến nó càng thêm hùng vĩ mà tĩnh mịch. Ba người thế như điện, bay qua Già Lam điện, chớp mắt phi lên đỉnh Đại Nhạn tháp. Vừa mới vào trong tháp, lòng Sở Dịch trầm xuống, cảm thấy bất diệu,nghe thấy một tiếng cười nói: -"Sở công tử, bần đạo đã đợi lâu lắm rồi!" Trước mắt bỗng nhiên kim quang nổi lên,"viu viu" kịch hưởng. Sở Dịch ba người bị kim quang chiếu tới,chớp mắt hiện lại thân hình,hai cỗ chân khí một trái một phải, như lôi điện hướng về hắn đánh tới. Cỗ chân khí bên trái sắc nhọn cương mãnh,thuộc mệnh kim,chân khí bên phải không ngừng sinh trưởng,thuộc mệnh mộc,đều vô cùng cường mãnh,chắc phải trên cấp tản tiên. Sở Dịch lạnh người,quát to một tiếng,đẩy hai người Đường Mộng Yểu,Tô Mạn như về phía sau,xoay mình đá một cước,tiếp cỗ chân khí phía bên phải. "Bùng!" Quang mang bạo phát, chân phải Sở Dịch dường như muốn rụng, một cỗ khí lãng thâm nhập vào thiếu dương đảm kinh từ chân, cuồn cuồn chạy tới, đẩy hắn văng ra phía sau. SỞ Dịch linh quang hoắc thiểm,mượn thế xoay tròn xoắn ốc,đem chân khí thuộc mệnh mộc của nó chớp nhoáng dẫn nhập lên thiếu dương tâm kinh ở tay.Thiếu dương tiểu tràng kinh ở tay là kinh mạch thuộc hỏa.Ngũ hành mộc sinh hỏa, thể nội nhiệt khí xông lên, chân khí cuồn cuộn xoáy, xông ra khỏi song chưởng. "Oành" Xích quang nộ vũ, hai đạo Thái Ất ly hỏa đao thoát khỏi tay,chính diện đánh vào đạo chân khí bên tay phải,làm quang ba lan toả. Sở Dịch thấy miệng ngòn ngọt,suýt chút nữa thổ ra một ngụm máu tới,xoay mình lùi nhanh về phía sau. Người nọ kinh dị "í" lên một tiếng,quát: -"hay cho một chiêu "mượn hoa hiến phật!" Vốn lúc đó, Sở Dịch đã sử dụng bí quyết ngũ hành tương hóa trong ngũ hành phổ.Tuy đó chẳng qua chỉ là chiêu "mượn khí tương sinh" cơ bản nhất, không thể đem chân khí mệnh mộc hóa thành chân khí trong cơ thể hắn, lại vận dụng chưa thuần thục, nhưng uy lực đã rất kinh người. Sở Dịch loạng choạng lùi một bước,mới có thể trụ mình đứng lại, trong lòng không khỏi vừa kinh ngạc vừa nghi hoặc.Định tình nhìn lại chỉ thấy trong tháp có đứng một nam một nữ đạo nhân. Đạo sĩ mặt trắng râu dài,có vẻ hào phóng không chịu câu thúc, mặc một bộ đạo bào xanh giặt đến bạc màu, có nhiều vết vá, đeo một thanh thiết kiếm hoen gỉ lỗ chỗ chéo qua vai, mặt cười tươi, đang rất hứng thú nhìn hắn ước lượng. Phía bên trái là một đạo cô tóc trắng như tuyết, nhưng da dẻ mịn màng trơn láng như ngọc,không biết đã bao nhiêu tuổi,khuôn mặt tú lệ,thúy y phần phật, tay trái cầm một cái thạch ấn kim quang lấp lánh, tay phải ngược lại nắm một thanh mộc kiếm xanh đem,dáng vẻ thanh nhã trầm tĩnh. -"Sư tôn!" Đường Mộng Yểu vừa kinh ngạc vừa vui mừng, nước mắt trào khỏi bờ mi,tiến lên phía trước quỳ xuống, mếu máo nói: Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL -"Đồ nhi bất hiếu,không hoàn thành mệnh thầy, ngược lại liên lụy sư tôn chịu oan khó giải..." -"Ngu phu nhân!" Sở Dịch thất kinh, không ngờ đạo cô trẻ đẹp như tiên thiên này lại là đạo môn đệ nhất nữ chân đã gần hai trăm tuổi. Kim thạch ngọc ấn trong tay bà, chắc là trấn môn chi bảo của Thượng Thanh phái "thất ngọc nữ ấn",không lạ có thể phá được pháp lực của Hỗn độn châu,bắt hắn hiện nguyên hình. Còn thanh mộc kiếm nọ, chắc là trầm hương kiếm chế từ rễ cây dâu của thái cổ đông hải. Ngu phu nhân nhìn chằm chằm Đường Mộng Yểu,mắt đầy vẻ thương mến, lắc đầu,dịu dàng nói: -"Hài tử ngốc, đó là kiếp số trời định,sư tôn cũng không cách nào tránh được, nói gì đến con?" Đạo sĩ nọ cười nói: -"Đường a đầu, sư tôn ngươi không hề trách ngươi, chỉ lo lắng ngươi cùng tên ma môn lãng tử Sở Cuồng Ca bị bắt ở một nơi,tổn hại danh dự danh tiết mà thôi." Đường Mộng Yểu hồng dôi má,liếc nhanh Sở Dịch một cái, thấp giọng nói: -"Cố sư thúc, Sở công tử không phải là Sở Cuồng Ca.Nếu không phải mấy lần hắn ra tay cứu giúp, Mộng Yểu hôm nay không gặp được hai người nữa rồi!" Sở Dịch giật mình, tiêu sái hành lễ: -"Thì ra tiền bối là Thanh Thành phái Tẩy Tâm đạo nhân Cố Kình Tiên, chẳng trách thần thông đến thế!". Trong lòng nhẹ lại, Cố Kình Tiên cùng Ngu phu nhân đều là những đạo môn danh nhân có phong phạm cùa bậc trưởng giả,ngay đến Tiêu Thái Chân trước lúc chết, cũng bảo hắn phải kiếm hai người trợ giúp.Giờ đây chính là lúc đem mọi chuyện làm sáng tỏ,là cơ hội tốt cùng bọn họ hóa địch thành bạn. Cố Kình Tiên mỉm cười nói: -"Các hạ thân hoài nguyên thần của đạo ma lưỡng đại tán tiên, vừa chính vừa tà, bần đạo phải gọi ngươi là Sở thiên đế hày là Lý đạo huynh đây? Sở Dịch cười nói: -"Bồ đề vỗn không phải cây,minh kính không có đài.Vốn không phải là một, sao phải ngại trần ai?*Giờ là Lý Chí Nghi hay là Sở Cuồng Ca, còn quan trọng gì nữa?" "A di đà phật, không ngờ Sở thí chủ cũng có tuệ căn, thiện tai thiện tai" Phía sau bỗng nhiên truyền lại một giọng nói hồn hậu. Sở Dịch lạnh người, quay đầu nhìn lại, Đại Bi phương trượng dẫn theo Nga Mi Tuệ Từ sư thái, Cửu Hoa Sơn Pháp Tướng,Ngọc Hư Tử, Tề Vũ Tiêu mấy mươi người,đang rồng rắn chạy tới. Chúng nhân thần tình khác nhau,đang trừng trừng nhăm nhe nhìn hắn,mắt dường như muốn phun lửa. Sở Dịch lạnh người, thầm hô không xong, không ngờ mình thận trọng như thế, vẫn rơi vào gian kế của Lý Tư Tư. Yêu nữ đó đoán biết hắn trốn ở xung quanh An Phúc môn, cố ý trước mặt mọi người nói ra Yến Tiểu Tiên được đưa tới Từ Ân tự, dụ hắn đến sớm một bước, tự sa vào lưới. Trước mắt, những người ở đây không ai không là tuyệt đỉnh cao thủ của đạo phật các môn, cùng Sở Cuồng Ca,Lý Chí Nghi không ít thì nhiều cũng đều có tranh chấp, bổn tính phần lớn là tự tư tham lam, thấy bảo vật là nổi lòng tham.Nếu bọn họ vì cả việc công việc tư,cùng bao vây công kích, thì dù hắn có ba đầu sáu tay cũng khó mà chống trả được. Sở Dịch giân dữ, ha ha cười nói: -"Không phân xấu tốt, trợ giúp kẻ gian.A di đà phật,không ngờ lão hòa thượng ngươi lại không có tuệ căn! thiện tai thiện tai!" Thân hình hoa lên, muốn xông ra cửa sổ, thì bị Cố Kình Tiên lăng người chặn trước mặt,cười nói: -"Đã đến rồi, thì ở lại chút chứ.Sở công tử, phật kệ còn chưa nghe xong, sao lại đi vội thế?" Bóng người lấp loáng, thần binh loạn vũ, trong khoảnh khắc, mọi người tầng tầng lớp lớp vây quay hắn. Đại Bi phương trượng thở dài một hơi,nói: -"A di đà phật, Cho dù ngươi có thể xông ra khỏi Đại Nhạn tháp,có thể thoát khỏi Từ Ân tự, cũng khó ra khỏi thành Trường An được, Sở thí chủ, đêm ngay ngươi mọc cánh cũng không thoát rồi." Chú thích Bồ đề vỗn không phải cây,minh kính không có đài.Vốn không phải là một, sao phải ngại trần ai Đây vốn là một câu trong đạo phật Phật nói rằng, thân thể con người vốn là một gốc cây trí tuệ giác ngộ. Tâm linh con người giống một đài kính trong sáng. Phải không ngừng mài dũa phủi bụi cho nó,thì nó mới có thể từ bỏ mọi bụi trần ô nhiễm, quay về với vẻ trong sáng vốn có. Bởi vậy bồ đề vốn không phải cây, gương sáng cũng chẳng cần phải có đài. Mọi vật vốn chỉ là hư không thì làm sao nhiễm bụi trần được. (thâm sâu quá, dịch xong mình cũng cóc hiểu....)
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]