Chương trước
Chương sau
-"tuyết lại rơi rồi!"
Tiêu Vãn Tình vén mành lên.
Bên ngoài song, những bông tuyết to như lông ngỗng vô thanh vô tức nhẹ bay trong không gian, bị cuồng phong thổi qua, cuộn bay toán loạn,vỗ vào mặt người đi đường, từng bông tuyết rơi trên mặt, hóa thành từng giạt nước long lanh, chảy xuống cổ, cái lạnh thấm tận tâm tì.
Cảnh đêm mông lung,phóng mắt nhìn xa, mai hồ là một phiến trắng toát, không phân rõ đâu là trời, đâu là nước.Bốn phía điểm xuyết vô vàn ánh đèn ửng hồng, làm cho cảnh vật của đêm đông thêm vài phần ấm áp.
Nghiêng tai nghe ngóng, có thể thấy phảng phất tiếng nói cười hoan ca, như có nhưng không.Xa xa từ phí nam truyền lại vài tiếng nổ sắc nhọn,vài đóa yên hoa phá không bay lên,nổ tung như bông cúc xòe hoa.Tiếp theo là tiếng pháo đùng đoàng,khói lửa đan xen,chiếu khung trời đầy hoa tuyết thêm phần mỹ lệ.
Tiêu Vãn Tình lại hạ mành xuống, yêu kiều cười, nói:
-"Nhìn phương hướng đó,hình như là Bắc khúc chư lầu. Năm nay náo nhiệt hơn mọi năm,Ca vũ thanh bình, đều là công của Tề Vương chàng".
Yến Tiểu Tiên uống một ngụm rượu, cười nói:
-"Không phải sao? đêm nay nơi Nghi Xuân viện, không biết có bao nhiêu quan lại hiển quý chính mắt nhìn thấy Tề Vương đại giá quang lâm.Bất quá mọi người không nhìn thấy thân ảnh của vị Quách tế tửu nọ thôi!.
Vài ngày trước, Quách nhược Mặc nghe thấy Sở Dịch bình định được phản loạn Lý Mộc Phut,liền nắm lấy cơ hội mong manh này, vội vàng cắn tay, cả đêm viết một lá huyết thư:"Đại đường Tề vương một lòng hộ thánh trừ ma hàng yêu phú", ca tụng công đức, dùng hết sức xuy nịnh.Không ngờ làm Sở Dịch nổi giận,da gà nổi khắp người, tăng tội của hắn thêm một cấp,bắt sung quân ở bắc cương, chính là ứng theo một câu của bài văn của hắn:"Đại phong khởi hề vân phi hương, kim đắc mãnh sĩ hề thủ tứ phương, tráng tai!" (gió lớn thổi mây bay tứ phương, ngày nay mãnh sĩ thủ tứ phương, oai hùng thay...)
Lúc này bị Yến Tiểu Tiên đề cập đến,Sở Dịch không nhịn được cười,sém chút nữa thì thì phum rượu trong miệng ra ngoài, ha ha cười nói:
-"Xuân năm nay lạnh lẽo, tuyết rơi liên miên, không hiểu vị Quách mãnh sĩ đó có chịu được không?"
Yến Tiểu Tiên cười nói:
-" Đại ca yên tâm,bằng vào ba tấc lưỡi của vi quách mãnh sĩ này,giờ sao lại đứng gác trong gió lạnh chứ? quá nửa là đang dùng "mã thí thần công",vỗ cho vị Bắc tiêt độ sứ Trữ Phúc Hải đại nhân đó hoa tâm nộ phóng, đang cùng uống rượu hoan hỉ rồi."
Sở Dịch vỗ đùi,than rằng:
"không sai,bổn vương thất sách! nếu lúc đó đem Quách Mãnh Sĩ phân ra Thiên sơ, có lẽ hiện tại hắn có thể lập tức cùng hồi hột tắm máu tương chiến rồi, da ngựa bọc thây, đề huề ngọc long vì vua mà chết rồi."
Ba người lại cười lớn.Ánh nến đung đưa, ánh rượu lấp loáng, chiếu khuôn tiếu dung của hai nàng thêm phần xinh đẹp động lòng người.
Trong Lâu hồ tiểu trúc, lò lửa phừng phừng,không khí ấp áp, ngoài cửa hoa tuyết cuộn bay, pháo hoa đì đùng, giống như một giấc mộng đẹp mông lung mà ảo lệ.Uống thêm vài cốc hoàng bôi tửu, Yến Tiểu Tiên khuôn mặt ửng hồng, thêm phần xinh đẹp, cười hi hi nói:
-" Đại ca, hiện tại quan trường kể như đã ổn, bước tiếp theo là đạo môn các phái.Không biết huynh có kế sách gì không?
Sở Dịch nhíu mày nói:
-"Đạo phật chư phái trước nay mỗi phái đứng một núi, không phục lẫn nhau,giờ đây gần đến tiên phật đại hội,địch ý giữa bọn họ tất thêm phần nặng hơn. Huống chi, bọn họ đối với tề vương ta lúc ủng hộ lúc không, biểu lộ không đồng nhất,muốn hợp nắm cát này lại, quả là chuyện không dễ.
Tiêu Vãn Tình gật đầu nói:
-"không sai,lần này đạo phật các phái tuy hợp tác diệt Thiên Sư đạo, nhưng theo Tình nhi thấy,đó chỉ là tình thế bắt buộc,xử xự theo lợi ích,vị tất đã là chân tâm thật ý."
Ánh mắt nàng dừng lại ở Sở Dịch,ôn nhu nói:
-" Sở lang, ngày đó sư tôn nói không sai, nếu muốn đoàn kết đạo phật các phái, tất cần phải có sự ủng hộ của những người Đại bi thiền sư, Ngu phu nhân, Cố Kình tiên.Nếu chỉ dựa vào sức ảnh hưởng của triêu đình,sợ rằng kết quả ngược lại.
Sở Dịch trầm ngâm nói:
-" Ý Tình nhi muốn ta nhanh chóng bái kiến những người như Đại bi phương trượng, Ngu phu nhân,Thượng Thanh Cổ Kinh Tiên,nói hết mọi chuyện cho bọn họ sao?"
-"Không được!"
Tình nhi mỉm cười,lắc đầu nói:
-"Sở lang, trước mắt tình thế vi diệu,căng thẳng.Chỉ bằng lời nói không chứng cứ của chàng, bọn họ làm sao tin chàng được? Nếu đổi lại là thiếp, nhất định sẽ nhận định chàng là "Tần Hoàng chuyển thế!"tìm đến bọn họ, chắc là sói thăm hỏi gà, cố ý để cho đạo phật cùng Ma môn tranh đấu, ngồi hưởng ngư ông đắc lợi."
Sở Dịch lạnh người, suy nghĩ kỹ lại,Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, cái thân phận giả "Tần hoàng chuyển thế" của hắn đã liên tục đại chiến ma môn, đạo phật quần hùng, rồi lại ung dung đào thoát, đã sơm nổi tiếng đến thiên hạ ai cũng biết.Trước mắt hiên viên ngũ, Thái cổ ngũ tộc thần binh đều ở trên mình hắn,cho dù hắn nhận mình là Sở Dịch,không hề bị Tần Hoàng mượn thân, thì cũng không ai đễ dàng tin cho được."
Yến Tiểu Tiên than:
-" Tiêu tỉ tỉ nói đúng, giả mà thật, thật mà giả, xem ra chúng ta đã lộng giả thành chân, biện bạch thế nào cũng không được."
Thu ba lưu chuyển,nàng cười nói:
-" Huống chi nhân tâm khó đoán, cho dù là chính phái tông sư cũng vậy,không ít người bề ngoài đạo mạo, trong lòng ngoan độc gian trá.Cho dù bọn họ thật sự có tin tưởng huynh đi chăng nữa,lấy gì biết họ không cùng loại với Trương Tư Đạo, bị Hiên Viên lục bảo làm mờ mắt,làm hại huynh thế nào?"
Sở Dịch lại run lên lần nữa,mười mấy ngàu này,hắn đã trải qua nhiêu biến cố, thông hiểu cái gọi là nhân tâm hiểm ác,lo lắng của Yến Tiểu Tiên quyết không phải chỉ là lo lắng của người hay nghĩ.Thất phu vô tội,hoài bích kỳ tội. Vô luận đạo phật, hay là ma môn, đều coi "Tần hoàng chuyển thế" như đại địch,tất muốn trừ đi hậu hoạn.Cho dù hắn nói rõ thân phận, cũng không bảo đảm được bọn họ không giăng bẫy hại hắn.Liền đó, hắn cười khổ nói:
-" Tình nhi kêu ta tranh thủ sự ủng hộ của bọn người Đại bi phương sự,lại không cho ta đến bái kiến trước, thật là làm khó ta quá."
-" bái kiến thì đương nhiên phải bái kiến, nhưng thường nói:" mở cửa không đón khách không quà!.Bọn họ đều là tông chủ của đạo phật, Sở lang đi tay không đến,há chẳng phải là quá thất lễ sao?"
Tiêu Vãn Tình ngừng lại một lúc, dịu dàng nói:
-"Sở Lang,chàng không phải một lòng muốn giải cứu Đường Tiên Tử cùng Trương chan nhân sao?Giờ là thời cơ tốt nhất đó!"
-"Tình nhi muốn nói..."
Sở Dịch sáng mắt, lập tức hiểu ra ý nàng.
Yến Tiểu Tiên vỗ tay cười nói:
-"Không sai! Ngu lão thái thái xem Đường tiên tử như viên ngọc trên tay,ngay đến Thanh Thành Cố Kình Tiên cũng quan tâm đến nàng hết mực.Đại ca nếu như cứu được nàng ra,mượn lời nàng nói ta âm mưu của ma môn,tẩy sạch oan khuất,Thượng Thanh môn chắc sẽ coi huynh là nguyên thủy sư tôn mà thờ phụng mất!"
Tiêu Vãn Tình nói:
-" Đại bi phương trương tuy quảng đại nhân đức,không tranh với đời,nhưng bị người ta giết Thái tử, Ngũ phi,cướp đi Tử Vi chân nhân trước mắt, khó tránh khỏi mất mặt.Nếu không phải Sở lang kịp thời vạch mặt Lý lão tặc,bình định một trường phản loạn,Từ Ân tự lần này đã sớm đại họa lầm đầu rồi."
Ngừng lại một chút, nàng cười nói:
-"nếu Sở Lang chàng lại đem Trương chân nhân khỏe mạnh trả lại cho họ,Từ Ân tự từ nay sẽ coi chàng là bồ tát sống,hương khói cúng bái.Hoạt bồ tát nói gì họ chẳng nghe"
Sở Dịch tinh thần đại chấn, ha ha cười nói:
"Hay thật, hay thật! bất quá đối với thần tiên, bô tát chằng là gì cả.chỉ cần đạo phật các phái nghe lời bổn vương nói. đồng tâm tiêu diệt ma môn, đại công kể như đã hoàn thành một nửa,ta sẽ không phí công giả thành Tề vương háo sắc nữa..."
Hai tay hắn vươn ra, ôm nhị nữ hai bên trái phải vào lòng, cười nói:
-" Lúc đó sẽ không còn lo lắng, phu quân ta dùng "tiên viên tinh đồ" tìm ra bắc đẩu thần binh,có thể phong ấn tứ linh thập bát túc,giải trừ đại kiếp, cùng hai vị nương tử tu luyện "hiên viên tiên kinh", phi thăng lên thiên đình, sống những ngày tháng thần tiên tiêu diêu khoái hoạt..."
Yến Tiểu Tiên phì cười, luồn ra khỏi lòng hắn:
-"Đại ca, huynh nghĩ thật đẹp.Đường tiên tử thì còn được, chứ Trương chân nhân không hề dễ cứu đâu..."
-"không sai..."
Tiêu Vãn Tình hai mắt long lanh chắm chú nhìn Sở Dịch,lòng nổi lên ý tinh nghịch,cười nói:
-" Tam động nữ quan quan quả là long đầm hổ huyệt, Sở lang mỗi lần tới đó, đều tinh lực cạn kiệt quay về.Lần này đi giải cứu Trương chân nhân, không biết là có thể toàn thân đầy đủ quay về không? nguồn TruyenFull.vn
Sở Dịch mặt đỏ bừng, chỉ giả vờ như không nghe thấy,trong lòng chua ngọt đắng cay, ngũ vị giao tạp
"Tam động nữ trang quan" tọa lạc ở góc tây nam của Lễ Tuyền phường, cùng Tề vương phủ một đông một tây, cách nhau rất xa.Nơi đó trước cũng giống như "Tiên Nghi nữ quan quan" đã bị Dực hỏa xà thiêu cháy, đều được sửa lại từ hầu phủ của vương tôn cựu triều,phú lệ hoa mĩ,không ít nữ tử của hoàng thất xuất gia tu đạo tại đây.Trong thời gian xây lại "Tiên Nghi nữ quan quan",để tránh tai mắt người đời,Lý Tư Tư không muốn ở lâu trong Tề vương phủ,chủ động tâu thỉnh hoàng đế, tạm thời dời đến ở trong "Tam động nữ quan quan".
Không cần cùng với Lý Tư Tư sớm tối gặp nhau,Sở Dịch thấy nhẹ cả người,không cần phải lo lắng bị lộ thân phận.Nhưng vì không muốn nàng nghi ngờ,cứ vài ngày, Sở Dịch lại phải lén vào Tam Động nữ quan quan, cùng nàng hoan hảo liên miện, động thời mượn cớ thám thình, cứu sống Trương Túc.
Lúc đầu hắn còn bất an, chỉ sợ trên giường sẽ để lộ điều thất thố gì,nhưng cũng may Tiêu Vãn Tình rất thạo sở thích của Lý Huyền, Sở Dịch được nàng tân tâm truyền thụ,lại có sắn Tố nữ chân kinh vân dụng thuần thục, một giọt nước cũng không lọt.
Lý Tư Tư khi ôn nhu như nước, khi cuồng dã như lửa, lại mang theo nỗi ưu sầu man mác,như màn vân vụ hóa không tan, thổi không tán, so với Tiêu,Yến nhị nữ, có một tư vị khác,tiêu hồn khó tả.Được Sở Cuồng ca truyền cho, Sở Dịch hiên nay đa tình phong lưu, liệt hỏa khó kiềm,không miễn được trong giả có thật, cảm thấy khoan khoái.Sau mấy lần hoan hảo, đã càng ngày càng quấn quít lấy nàng,tình cảm ngầm phát sinh.Nhưng Lý Tư Tư đối với Lý Huyền si tâm bất hối,tình sâu như biển,làm cho Sở Dịch vốn thương hoa tiếc ngọc càng thêm thương hại, càng thêm khó dứt bỏ.
Một mặt, Lý Tư Tư năm lần bảy lượt hối thúc hắn luyện hóa nguyên thần của Tô Anh.dùng "Huyết thân nguyên thần cảm ứng đại pháp" mở ra thần thức đã bị phong bế của Trương Túc,truy vẫn ra nơi hạ lạc của Ngọc hành kiếm.Một mặt khác,Tiêu,Yến hai người lại muốn hắn nhẫn nhịn đợi thời co giết Lý Tư Tư, cứu xuất Trương chân nhân...Sở Dịch tiến thối không xong,lương tâm day dứt,không nghĩ ra cách lưỡng toàn kỳ mỹ,lòng lại do dự không quyết đoán được,vì thế rất đau đầu.
Dứt không được, tất sẽ loạn, vô luận thế nào,đêm nay cũng phải kết thúc.Nghĩ đến đó, Sở Dịch ngửa đầu uống cạn mỹ tửu trong cốc, đứng lên cười nói:
-" hai vị nương tử,rượu ngọt thức ăn ngon, đợi phu nhân đưa về hai vị khách rồi chúng ta cùng thống ẩm cuồng ca nhé."
...o0o...
Cảnh đêm mênh mênh, bốn phía nhuộm một màu bạc.Trên đường phố tích một lớp tuyết trắng dày,tịch mịch không người,cho dù ngẫu nhiên gặp vài vết xe ngựa mờ mờ,cũng bị những bông hoa tuyết theo nhau rơi nhanh chóng xóa mất
"a...u"
Một tiếng lừa kêu cao vút xé rách sự tĩnh mịch, từ ngã rẽ nơi góc phố xông ra một con lừa đen, hoan hỉ như cuồng, nhanh như điện chớp phóng quá đại nhai, hướng về phí Bắc Khúc phường mà phi,sau lưng mạt tuyết tung bay, như những cơn sóng trắng xóa cuồn cuộn.
Sở Dịch ngồi trên lưng lừa,bị nó lắc đến nỗi ngiêng đông ngả tây, xương dường như muốn tan ra,ha ha cười nói:
-"Kỳ lân nhi, chậm lại chút! Nếu bị Kim ngô vệ nhìn thấy,ít nhất cũng phạt ngươi bị nhốt mười ngày nừa tháng đấy."
Con lừa nghểnh đầu nghiêng ngó,mũi hí một tràng dài, tỏ vẻ không thèm quan tâm,bước chân ngược lại càng lúc càng nhanh.
Lừa cậy chủ quý hiển, từ khi vào Tề vương phủ, nó càng đắc ý ngạo mạn, tự thấy thân phận mình cùng người khác không giống nhau,là cao nhân nhất đẳng, đừng nói đến kim ngô vệ, cho dù là lục bộ thượng thư nó cũng chẳng để trong mắt, bảo nó chạy chậm lại thật chẳng dễ dàng gì,đúng thật là "xuân phong đắc ý lư đế cấp, nhất dạ khán tận trường an hoa."(nguyên văn là xuân phong đắc ý vó ngựa chạy nhanh, một đêm ngắm hết hoa(cảnh đẹp?) của trường an, ông tác giả "tiện tay" sửa vó ngựa thành vó lừa"
Sở Dịch vừa tức vừa buồn cười, nhưng niệm tình nó vừa mới được tự do lại không lâu, hứng phấn phát cuồng, nên để nó tự do chạy.
Nghe nó hí dương dương đắc ý, đáy lòng Sở Dịch đột nhiên xông lên cảm giác ấm áp quen thuộc,dường như trong khoảnh khắc, hắn biến lại thành tên Sở Dịch trước kia,bị con lừa nghịc ngợm ương ngạnh chọc cho thúc thủ vô sách.
Nhìn con lừa,hắn bỗng nhiên nhớ mẫu thân khôn xiết.Không biết giờ này, mẹ đang làm gì? không biết có phải là đang ngồi dưới ánh nến may áo ấm cho hắn không? hoặc giả đang thắp hương khấn nguyện, cầu cho hắn đại được trang nguyên.
Mũi sở dịch thấy cay cay,mắt thấy như mờ đi,mấy ngày vào sinh ra tử,ít khi có thời gian nghĩ đến mấu thân, lúc này nghĩ đến, ý niệm như nước trào vỡ đê,không thể ngừng lại.Hắn thu liễm tâm thần, thầm nghĩ:
-" Mẫu thân, đợi hài nhi cứu Đường tiên tử cùng Trương chân nhân, diệt đi ma môn,rồi lập tức mang nương tử về với mẹ."
Nghĩ đến đây lòng hắn sốt ruột như lửa thiêu đốt,hận không thể lập tức bay ngay đến Nghi Xuân Viện cùng Tam ĐỘng nữ quan,liền thúc mạnh chân vào bụng lừa, thúc:
-" Kỳ lân nhi, phi nhanh! phi nhanh!"
Con lừa hí lên một tiếng vui vẻ, như tên rời khỏi dây, vượt tuyết phi nhanh, chẳng mấy chốc đã đến Bình Khang lý.
----o0o----
Từ xa có thể nhìn thấy ánh đèn sáng trưng, đồng quang nhấp nháy,chiếu hồng cả một góc trời,tiếng huyên náo nghe càng lúc càng rõ.
Băng qua Bắc Lý phường, hai bên đều là lầu các trang trí sặc sỡ,cột trụ(xà nhà) san sát,đại hồng đăng đung đưa trong gió,xung quanh đầy ắp tiếng hoan ca cười nói, tiếng tơ trúc cổ nhạc...giống như hắn đã từ nơi băng tuyết đầy trời bước vào một thế giới khác, náo nhiệt ấm áp.
Bọn binh sĩ hộ vệ thấy Sở Dịch cưỡi lừa đến,truyên mặt lộ thần tình ngạc nhiên kinh hãi.nhưng không dám hỏi nhiều, chỉ theo nhau hành lễ mở đường.
Trước cửa Nghi Xuân Viện đã sớm đậu rất nhiều xe ngựa, nghe thấy tiếng lừa hí uy phong lẫm lẫm, bon ngựa nhốn nhạo kinh hí dậm chân, tránh sang hai bên.
Sở Dịch phi thân xuống lừa, giao dây cương cho quy nô,bước nhanh vào trong lầu.
Đèn đuốc sáng như ban ngày,vũ nữ xoay tròn ca hát không ngừng nghỉ.Công khanh ngồi đầy, đang thù tạc với nhau,trò chuyện không dứt, náo nhiệt phi thường.
Nghe thấy Tề cương giá đáo, ca múa dừng lại, mọi người theo nhau đứng lên hoan hô, một vị vương công lùn béo như quả bí vỗ tay cười nói:
-"Các vị, tôi nói có đúng không! Sớm biết Tê vương không chịu thua cho chúng ta, chắc chắn sẽ quay lại báo phục.Các ngươi lại nói ta đoán sai, mau tự uống phạt đi!"
-"quay báo phục?"
Sở Dịch lạnh người, lờ mờ xông lện một dự cảm không ổn.
Bọn người nọ vây quanh hắn, mồm năm miệng mười cười nói:
-"Hay thật, hay thật, Tề vương đã quay lại, bọn ta đêm nay uống cả đêm, không say không về."
Lúc này, Đinh lục nương ưỡn ẹo chạy đến, liếc thấy Sở Dịch, mắt hiện ra vẻ kinh ngạc, cười nói:
-" Í, Tề vương vừa đi lại quay lại rồi ài! Phải rồi! Tề vương mấy ngày nay nay bao nhiêu việc, đã quá lao lực.Đạo trị quốc vốn là phải lúc căng lúc trùng,giờ đây thiên hạ thái bình, Tề vương cũng nên nghỉ ngơi, cùng dân chúng vui chơi."
Sở Dịch càng cảm thấy không ổn,trong lòng hàn ý càng tăng, thuận miệng khiêm tốn nói mấy lời, rồi theo ả vào trong mất thất, truy hỏi:
-" Lục nương, Đường tiên tử đó? không phải là vẫn ở trong hợp hoan điện sao?"
"Đường Tiên tử?"
Lục nương kỳ lạ nói
"Sư tôn vừa mới dẫn nàng đi rồi mà?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.