Ngoài song, sắc hoàng hôn nặng nề, tuyết càng lúc càng to,cuộn bay dày đặc, sân vườn phủ một màu bạc, cả trời sắc trắng mênh mông, chỉ có nơi góc tường vài cành lạp mai rực rỡ nở rộ trong băng giá. Trong Trầm Hương các Tình Tuyết quán, mùi hương thoang thoảng, ấm áp như mùa xuân, tiếng đàn thanh thoát vang vọng xung quanh, cảnh đẹp mà lại tịch liêu. Trong lò đất nhỏ màu hồng ánh lửa bập bùng, lửa liếm quanh bình trà khắc tơ thanh đồng tinh xảo.Trong bình nước sôi trắng xóa, lá trà thúy lục cùng âm điệu của cổ cầm không ngừng vút cao,thanh hương lan tỏa khắp nơi. Tiêu Vãn Tình ngồi ở trước ngọc án, cúi đầu rủ mi, chuyên tâm đàn khúc "Không cốc u lan thảo" đó. Chiếc quần màu bích trải trên chiếu, như lá sen tỏa rộng, da trắng như tuyết, thanh tân như xuất thủy phù dung. Cánh cửa cọt kẹt mở ra, một nha đầu tóc búi hai búi nhẹ tay nhẹ chân bước vào, tay cầm một bích ngọc địch linh lung tròn mịn. thấp giọng nói:" Tiểu thư, bên ngoài có hai vị công tử cầu kiến.Bọn họ không chịu để lộ tính danh, chỉ cho nô tì chuyển trình các ngọc định này lên". Tiêu Vãn Tình thu ba lưu chuyển, liếc qua ngọc địch một cái,ngón tay nhỏ run lên, tiếng đàn lập tức lạc điệu. Nàng tiếp lấy bích ngọc địch, xoa nhẹ nâng niu, trầm ngâm nửa khắc, khóe miệng nhếch lên một mỉm cười nhẹ, nhu thanh nói:"Mau mời bọn họ tiến vào." Một lúc sau, hai mỹ thiếu niên mặc áo lông cáo đội mũ giạ theo nha hoàn tiến vào đình viện, dọc theo hành lang cửu khúc,xuyên qua bích vũ trì ngưng kết thành băng, lại đi vòng qua rừng long trảo hòe,cành cây đã kết thành cột băng, dừng lại ở trước cửa. Không chờ bọn họ nói, Tiêu Vãn Tình đã chống bàn đứng lên, yên nhiên cười nói:" Sở công tử, Đường tiên tử, bên ngoài tuyết lớn gió lạnh, mau vào đây ngồi đi." "Đa tạ Tiêu cô nương."rèm cửa vén lên, gió lạnh cuốn theo tuyết hoa lờ lững bay vào, hai mỹ nam tử đi vào trong. Người bên trái tuấn tú to cao, người bên phải đạm nhã như tranh, hiển nhiên chính là Sở Dịch, Đường Mộng Yểu hai người. "Sở công tử, Đường tiên tử …" Tiêu Vãn Tình lên phía trước đón, yêu kiều hành lễ, yên nhiên cười nói:" Người cả thiên hạ đang kiệt lực tìm kiếm hai vị, không nghĩ tới các người bất ngờ lại đến hàn xá, đúng là quý khách." "Tiêu cô nương, tại hạ …"Sở Dịch kéo mũ giạ xuống, khuôn mặt đỏ hồng, có chút nôn nóng không yên, cười khổ nói;"Tại hạ mạo muội làm phiền, thật ra là không còn cách nào khác.Nếu như bất tiện, chúng tôi xin cáo biệt …" Tiêu Vãn Tình môi hồng mỉm cười nói:" Sở công tử nói nặng rồi.Đại giá quang lâm, Vãn tình hoan ngênh còn không kịp nữa, sao để công tử lý khai?" Ngừng một chút, nhu thanh nói:" Hôm qua ở Quế Hoa lâu gặp một lần, Vãn Tình càng ngẩng đầu ngóng trông, hi vọng công tử có thể đến nhà chỉ điểm vài chỗ. Chỉ là … Chỉ là không nghĩ ra lại là hôm nay."Đôi mắt trong vắt như thu thủy như cười như không, nhìn chằm chằm Sở Dịch, vừa chân thật lại vừa tinh quái, tựa như hàm chứa vài phần tình ý. Sở Dịch tim đập càng nhanh,mặt như phát nhiệt, ổn định lại tinh thần,nói:" Tiêu cô nương cầm kỹ quán tuyệt thiên hạ, tại hạ đâu thể bì được vạn nhất? chỉ điểm hai chữ này vạn lần không thể nhận được…" Lý Chí Nghi nghe chịu không được, ở trong đan điền nhỏ giọng quát:" toan tú tài, lúc khẩn cấp,lại nói chuyện thừa như thế này.Mau nói vấn đề trọng yếu!" Sở Cuồng Ca ha ha cười nói:" Lão mũi trâu ngươi biết cái gì? Càng lúc khẩn yếu quan đầu, càng phải phong lưu tiêu sái, mới là chân anh hùng đại trượng phu.Tên tiểu tử này đa tình háo sắc, đáng được tài bồi, rất tốt rất tốt." Sở Dịch lập tức mặt hồng tai đỏ một trận, chống chế lại:" Tiền bối, người …" khóe mắt liếc qua, thấy Đường Mộng Yểu nhìn chằm chằm vào mình kỳ quái, càng thấy ngượng nghiu lúng túng, nửa câu còn lại nghẹn trong cổ họng không nói ra được. Tiêu Vãn Tình làm như không có chuyện gì, yên nhiên cười nói:" Hại vị nghĩ chắc là Lý chân nhân cùng Sở thiên đế rồi?hôm này trận chiến ở Chu tước môn đại nhai,hai vị xem thiên hạ anh hùng như không có, vô địch thiên hạ, lên trời độn thổ, nô gia tuy ở thâm khuê, nhưng đã sớm nghe nói, thật là khâm phục." Vừa nói,vừa mời Sở Dịch,Đường Mộng Yểu hai người ngồi xuống,đã sớm có nha đầu bưng đến trà nước, ở một bên chờ đợi. Sở Cuồng Ca cười nói:" Hắc hắc, Tiêu cô nương kết giao cả Trường An, tai mắt rộng rãi, đối với sự tình tự nhiên rõ như bàn tay. Không hiểu Tiêu cô nương còn nghe được những chuyện gì?" Tiêu Vãn Tình hớp nhẹ một ngụm trà xanh, thu ba lưu chuyển, mỉm cười nói:" Đêm qua Giác mãng yêu ma,Linh bảo Trương chân nhiên, Thương tiên tử liên tiếp hành thích thánh thượng, phố phường đều lưu truyền Sở Thiên đế là Ma môn thần đế, là nhân tuyển Thiên hậu muốn có, cùng Đường tiên tử tương giao thân mật, Hoa sơn Linh bảo phái vì đoạt lấy Hiên viên lục bảo, độc bá đạo môn, không tiếc cùng ma môn hợp tác, xúi dục thái tử giết vua soán vị…" Đường Mộng Yểu đỏ hồng tận mang tai, cắn môi không nói, trong đôi mắt đẹp ánh lên thần sắc ngượng, giận, bi phẫn. Lý Chí Nghi rất giận, không ngừng mắng nói:"đánh rắm đánh rắm, toàn ăn nói lăng nhăng con bà nó!" Tiêu Vãn Tình môi hồng mỉm cười, nói tiếp:"Kim ngô vệ Đại Tứ lùng bắt loạn đảng thái tử, trong một đêm, Thái tử, Lý thiếu bảo, Dương thị lang cùng các quyền quý trọng thân trong triều đều bị bắt, tam công cửu khanh ai ai cũng bị nguy.Hôm nay trước khi trời sáng, Trương Ngũ Chân cùng Long hổ đạo sĩ từ Hoa Sơn trốn về Trường An, các người, các người theo sau lại đại náo Chu tước môn đại nhại, sát thương hơn năm trăm tu chân, hơn hai nghìn cấm quân, truyền ngôn càng ồn ào hơn, mọi người muốn không tin cũng không được. Sở Dịch chút nữa thì sặc một ngụm nước, nhịn không được nói:" Tiêu cô nương, người làn lần đừng tin tưởng, đó đều là hiểm kế ly gián của ma môn." Sở Cuồng Ca cười nói:" Tiểu tử, ngươi yên tâm, Tiêu cô nương nếu như tin lời đồn đó,sao còn mời chúng ta vào Tình Tuyết quán, sao còn cam nguyện mạo hiểm nguy hiểm tính mạng, cùng chúng ta tứ đại tội phạm bị truy nhã uống trà nói chuyện?" Tiêu Vãn tình thu ba lưu chuyển, mỉm cười nói:" Nô gia tuy không phải người tu chân, nhưng cũng biết sơ về việc của danh môn.Không bao giờ tin Lý Chân nhân, Đường tiên tử lại cấu kết với ma môn, làm việc nghịch phản bạn loạn.Sở Thiên đế tuy là người trong ma môn, nhưng phong lưu không chịu ràng buộc, cuồng phóng hào sảng, tuyệt không thèm dùng âm mưu quỷ kế.Trong đó nếu như không có gì hiểu lầm, quá nửa là có người thực hiện kế lý gián…" Chúng nhân giật mình,không biết là buồn hay là vui, không ngờ kiến thức,tấm lòng của thiên hạ anh hùng, còn không bằng một cô ca kỹ. Sở Cuồng Ca ha ha cười to nói:" Nói rất hay, nói rất khéo! Không lạ " băng hỏa mỹ nhân" danh đầu kinh thành, theo quả nhân thấy, cái gì cẩu hoàng đế, văn võ cả triều, đạo phật tu chân,…so với nàng đều cách mười vạn tám ngàn dặm." Tiêu Vãn Tình mỉm cười:" Đa tạ Sở Thiên Đế quá khen, tiếc là nô gia chỉ là một nữ tử yếu đuối, tin hay không tin đều không quan trọng." Sở Cuồng Ca cười nói:" Không phải, không phải.Tiêu cô nương tin hay không tin, tự nhiên rất quan trọng.Chúng ta không mời mà đến, là vì nguyên nhân này. Tiêu Vãn Tình đặt chén trà xuống, trong đôi mắt trong sáng không có chút tà ý lóe lên thần sắc tinh nghịch, dịu dàng nói:"Để nô gia đoán xem.Hiện tại kinh thành tam đại nội đâu đâu cũng là tu chân cao thủ, Hoàng thượng được bảo hộ trùng trùng, trước khi phản đảng chưa hoàn toàn tiêu diệt, chắc sẽ không dễ dàng hiện thân. Lý chân nhân, Sở Thiên đế chắc là vì nô gia kết giao với người quyền quý rất nhiều,cho dù không gặp được hoàng thượng, cũng nhất định có phương pháp để hỏi hoàng thượng bây giờ đang ở đâu,để đem sự việc này nói rõ ràng, có đúng thế không?" Sở Dịch cùng Đường Mộng Yểu đều giật mình. Lý Chí Nghi nhịn không được "Í" lên một tiếng, cảm thấy rất kinh ngạc. Sở Cuồng Ca ha ha cười to:" người ta nói băng hỏa mỹ nữ bát diện linh lung (hoàn mỹ),bên ngoài đẹp bên trong thông tuệ, quả nhiên không sai.Quả nhân phục rồi! Hắc Hắc, Sở tiểu tử, ngươi mà có thể theo đuổi có được nàng, đó không chừng là phúc phần mấy đời tu mà có. Tiêu Vãn Tình khúc khích cười, nhẹ giọng nói:" Sở Thiên đế ưu ái như thế, nô gia nhận mà thấy thẹn.Bất quá, Sở công tử đã có người trong lòng rồi, nào đem nô gia đặt trong lòng nữa" liếc qua Sở Dịch một cái, như giận như hờn, dường như lờ mờ có một chút ý ghen tuông. Sở Dịch đỏ mặt, tim đập loạn thình thìch, chỉ có thể cúi thấp đầu uống trà, giả vờ không nghe không nhìn thấy gì, hắn tuy đối với Yến Tiểu Thiên tình thâm một lòng, nhưng không thể phủ nhận, đối với một thân vưu vật tài mạo song toàn, lại thuần chân, mỹ miều này,hắn lại có hảo cảm khó chế ngự. Tiên Vãn Tình yên nhiên cười,nói về chuyện chính:" Sở thiên đế, Lý chân nhân, nô gia thật có lòng tương trợ, chỉ sợ đã giúp không được lại thêm phiền thôi. Hoàng thượng sau khi gặp thích khách, toàn thành giới nghiêm, tầm nã phản đảng. Trên từ công khanh, dưới đến thường dân, không quản là ai, đều nghiêm cấm xuất môn, mô gia lại còn có thể hỏi ai về tin tức của hoàng thượng đây?" Đường Mộng Yểu mỉm cười nói:" Tiêu cô nương, người quên mất một người." "Ai cơ" Tiêu Vãn tình mở to đôi mắt, biểu tình ngạc nhiên vừa xinh đẹp lại chân tình. Đường Mộng Yểu nhìn nàng chăm chú, nhẹ giọng nói:" Tề vương Lý Huyền." "Tề Vương?"Tiêu Vãn Tình run nhẹ một cái, trên mặt đột nhiên hiện lên một ráng hồng nhạt,trong đôi thu ba loáng lên thần sắc kỳ quái. Chính lúc này, tấm rèm cuốn lên, nha hoàn có hai bím tóc nọ nhẹ nhàng tiến bào, thấp giọng bẩm báo:" Tiểu thư, Tề Vương mã đáo!" Mọi người đều giật mình,nước trà trong tay suýt bị đổ ra ngoài, nhất thời không biết nên sợ hay nên vui. Đúng là nhắc tào tháo, tào tháo đến. Lời nói chưa dứt, bên ngoài đã truyền vào một tràng tiếng cười hồn hậu nhân từ:"Tình nhi, mấy ngày không tới,mai hoa nơi đây đã đều nở hết rồi,Không biết đó có gọi là:" một ngày không gặp, như cách ba đông" không? Ba canh giờ trước, Lý Chí Nghi, Sở Cuồng Ca đồng tâm hợp lực, dũng mãnh đánh lùi trùng trùng vây công của quần hùng đạo môn, mượn lực của đạo môn Lưỡng nghi kiếm trận, dùng "tiềm uyên súc địa huyết độn đại pháp" trốn khỏi trùng vây. Vốn muốn lập tức tiềm nhập hoàng cung, đem sự thật nói rõ ràng cho Đường Nguyên tông.Nhưng bọn bắt hết một loạt mười mấy cấm vệ quân tướng sĩ, cũng không thể tra ra nơi hoàng đế đang ẩn thân. Kinh thành rất lớn, chỉ riêng hoàng cung cũng có ba nơi, càng không cần nói đến những hành cung mật điện lớn nhỏ, cực kỳ ẩn mật.Huống chi cho dù bọn họ có thể tìm ra hoàng đế, chỉ sợ chưa kịp nói nửa câu, đã bị nhóm tu chân các phái trấn thủ xung quanh tấn công rồi. Đến lúc đó nếu như hóa giả thành thật, ngược lại bị mọi người nghĩ là thích sát hoàng đế, thì có nhảy xuống Hoàng Hà cũng không rửa sạch được. Nghĩ trước nghĩ sau, còn duy nhất một phương pháp là tìm người đương triều được thụ long ân nhiều nhất-Tề Vương Lý huyền, dành được sự tín nhiệm hoàn toàn của ông, do ông dẫn đi bái kiến hoàng thượng,thuyết minh chân tướng. Lý Huyền cùng Mao sơn Thượng Thanh phái có chút quan hệ, Đường Mộng Yểu thường phụng sự sư mệnh ra vào Tề vương phủ, biết Tề vương rất yêu thích Trường An đệ nhất ca cơ Tiêu Vãn Tình, dường như như mỗi lần có yến tiệc đều mời nàng ngồi bên trợ hứng. Tiêu Vãn Tình trừ hoàng đế ra, là một người duy nhất có thể không cần hộ vệ thông bẩm, tự do ra vào Tề Vương Phủ. Vì thế, bọn họ hoá trang biến đổi, trốn thoát truy binh, thần không hay quỷ không biết đến Tình Tuyết quán.Mục đích là thiết phục được Tiêu Vãn Tình đem họ đến gặp Tề Vương, nói rõ đầu đuôi của chuyện này. Chỉ là vạn lần không ngờ đến thiên hạ lại có việc trùng hợp đến như vậy. Bọn họ tiến vào bước trước, Tề Vương đã đột nhiên bước sau đến nơi. Tấm rèm vén lên, một tử y vương công tuấn mỹ tú nhã cởi bỏ áo khoác tránh gió, tươi cười rảo bước tiến vào, nhìn thấy Sở Dịch, Đường Mộng Yểu, mặt cười lập tức đông cứng, thất thanh nói:" Đường tiên tử?Sở Cử nhân?" "Vương gia phúc an." Sở Dịch cùng Đường Mộng Yểu cùng lúc đứng lên, cúi người hành lễ, tim còn đập thình thịch. Lý Huyền kinh ngạc hết nhìn hai người, lại nhìn đến Tiêu Vãn Tình, trầm giọng nói:" Tình …Tiêu cô nương, đây là chuyện gì?" Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn Ông là Tây đường đệ nhất mãnh tướng, sao bao năm kinh qua sa trường, lại có nhiều kinh nghiệm của một vương công bất bại trong cung đình quỷ trá, tuy kỳ biến phát sinh, vội vàng không kịp phong ngự, nhưng rất mau hồi phục lại dáng vẻ đủng đỉnh tiêu sái. Tiêu Vãn Tình yên nhiên cười, còn chưa kịp nói gì, Lý Chí Nghi đã ha ha cười nói:" Vương gia, người tới thật đúng lúc.Chúng tôi mấy vị khách không mời, đến đây là vì muốn Tiêu Vãn Tình cô nương dẫn đi gặp Vương gia, kêu minh oan đây. "Lý chân nhân?" Lý Huyền nhìn vào bụng Sở Dịch, một tia kinh hãi loáng qua, than rằng:" Thì ra người quả thật ở trong người Sở cử nhân! Có thể thấy lời đồn không phải không có lửa mà có khói. Ông dừng lại một chút, nhíu hai mắt lại nhìn chằm chằm Sở Dịch, thần quang lộ ra, trầm giọng nói:" Nhưng ngươi nói là:" kêu minh oan" lại là chuyện gì?Không lẽ bên trong còn có ẩn tình khác nào hay sao? Bọn người Sở Dich rất vui mừng, nghe khẩu khí của ông, dường như vẫn bằng lòng nghe bọn họ giải thích. Lý Huyền tuy ngày đêm ca hát nhảy múa, không hỏi chuyện triều chính, nhưng anh minh quả quyết, tuyệt không phải là người hạn hẹp ngu dốt. Ở trong lòng đế vương,bá quan, địa vị của ông như Thái Sơn, trong quân giới sức ảnh hưởng không ai có thể bì được. Chỉ cần làm cho ông tin tưởng sự thật của việc này, nhất định có cơ hội xoay chuyển lớn. Sau đó mọi người lại một lần nữa ngồi xuống quanh án, hương trà nồng nàn, lò lửa phừng phừng, Đường Mộng Yểu nhẹ nhàng tỷ mỷ, đem chuyện phát sinh đêm qua thuật lại toàn bộ một lần. Đến những chỗ tiểu tiết như nàng suýt nữa bị Long hổ đạo sĩ lăng nhục,lại bị Phiên Phiên xé y phục đều tự nhiên lược bỏ không nói. Nàng tuy không giỏi dùng từ miêu tả, nhưng nhự kiện bản thân có nhiều ngoắt ngéo, hung hiểm quỷ quyệt,dù đem nói thẳng không vòng vo, vẫn có những pha kinh tâm động phách, Lý Huyền, Tiêu Vãn Tình nghe thấy đều biến sắc. Sau khi nói hết, mọi người im lặng không nói, theo nhau nhìn chằm chằm vào Tề vương, nín thở ngưng thần, đều rất khẩn trương. Lý Huyền kinh nghi bất định, ngón tay nhẹ xoa dọc theo thành bàn,trong đầu thoáng qua nghìn vạn ý nghĩ, lúc lâu sau trầm giọng nói:" Như các ngươi nói thì chuyên này là đích xác là hiểm kế khiêu khích ly gián, mượn đao giết người của của ma môn? Không lẽ Long hổ đạo sĩ một mực khẳng dịnh Linh bảo phái câu kết ma môn,xúi dục thái tử hành thích hoàng thượng đều là ác nhân cáo trạng sớm, ý đồ mượn cơ hội đánh ngã linh bảo phái cùng Mao sơn phái hãm hại thái tử, phù trợ Tuyên vương đoạt lấy ngôi?" Vấn đề này liên quan đến chính trị cung đình, chư vương tranh đoạt, mọi người đều không muốn nói đến, ngậm miệng không nói. Chỉ có Sở Cuồng Ca chẳng sợ gì, ha ha cười nói:"Ruồi xanh không bu vào quả trứng không vỡ.Hắc hắc, huynh đệ tương tàn,đem dây đậu nấu đậu*, những chuyện tranh đấu nơi cung đình thế này, các hạ thấy chắc không ít." Lý Huyền sắc giận thoáng qua, nhíu mày lại, trầm giọng nói:" Lý chân nhân, Đường tiên tử, bổn vương đối với hai vị lúc nào cũng cực kỳ tín nhiệm, đã phát giác sự việc thích khách có chút kỳ quái. Chỉ là sự việc quan hệ trọng đại, liên quan rất nhiều, nếu không có chứng cứ, bổn vương thật không dám dễ dàng tin tưởng lời nói một mặt của các người "Vương gia mong hãy xem lại…" Tiếng nói của Lý Chí Nghi chưa dứt, Sở Dịch đã không thể tự chủ lấy thiên địa hồng lô từ trong lòng ra, mặc niệm giải ấn quyết, bích quang lóe lên, Phiên Phiên kêu lên một tiếng, từ trong hồng lô rơi ra ngoài. "Ả là yêu nữ đó?" Lý Huyền, Tiêu Vãn Tình đều thất thanh kêu lên ngạc nhiên, đứng lên, kinh ngạc liếc nhìn Phiên Phiên. Phiên phiên nhẹ nhàng yếu đuối nằm co trên đất, kinh mạch bị phong, chuyển động không được, từ đôi mắt trong xanh như nước, lửa giận như muốn phun ra, dữ dằn nhìn mọi người, ngực phập phồng gấp gáp, khóe miệng đột nhiên nhếch kên một nụ cười vừa xinh đẹp lại vừa ác độc, khiến người nhìn thấy không lạnh mà run. Lý Chí Nghi lạnh lùng nói:" Vương gia, nếu như ngài còn nghi hoặc, ta có thể lập tức dùng nguyên tâm đại pháp bắt nàng đem sự tình nói từng chút một. Sở Dịch rùng mình, hắn tuy không phải là người tu chân, nhưng cũng nghe nói qua Nguyên tâm đại pháp.Đó là một loại pháp thuật nhiếp hồn cực kỳ nguy hiểm,làm người nào trúng pháp thuật đó, sẽ không tự chủ được, hoàn toàn nghe theo lệnh người khác, không có cách nào kháng cự, càng không có thể nói dối. Nhưng nếu như trong quá trình thi triển pháp thuật, nhận một sự quấy nhiễu mạnh từ bên ngoài, không những người nhận hồn phi phách tán, mà đến người thi pháp cũng không tránh khỏi thần thức bị loạn, không chết cũng điên.CHính vì như thế,cho dù người tu chân nguyên thần cực mạnh, không đến lúc vạn bất đắc dĩ, sẽ tuyệt không sử dụng Nguyên tâm đại pháp. Lúc trước trên đỉnh Hoa sơn, đại địch rình rập một bên, Lý Chí Nghi và Sở Cuồng Ca không tin tưởng lẫn nhau, vì thế không dám dùng nhiếp hồn pháp thuật tra hỏi Phiên Phiên, nhưng hiện tại tình thế thẩn cấp, không thể suy nghĩ nhiều nữa. Lý Huyền thần sắc nghiêm túc, hiển nhiên đã tin vài phần, trầm ngâm một lúc, mi dài dương lên, vỗ án nói:"Tốt, nếu như lời yêu nữ nói cùng lời các người thuật hoàn toàn phu hợp, bổn vương tức khắc đem các ngươi đến gặp hoàng thượng, trước mặt đối chất, cứu thái tử cùng các vị đại thần, vì các ngươi được đại xá khôi phục như cũ!"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]