"Đúng vậy, Hạ Mộng Lộ tôi là người không tim không phổi, đến đây là xem anh chết chưa. . . . . . Hít!" Thật nhiều tiền, ngồi xổm người xuống cầm lên một sắp tiền vẫy vẫy, là thật, ba người kia không bị thương, A Hải cũng không sao, liền lau khô nước mắt, ngửa đầu cười nói: "Chuyện gì xảy ra vậy?"
"Wey, A Hải, anh đã nói gì với bọn họ hả ? Tôi thấy bọn họ rất hoảng sợ!" Hạ Nguyệt Đình kiểm tiền lại, mắt nổi đom đóm, cô đời này cũng chưa thấy qua nhiều tiền như vậy
Hạ Hưng Quốc đem anh kiểm tra một phen, ừ, còn tốt không chút bị thương, nếu không phải vì bộ xương già này, ông cũng sẽ không để người ngoài mạo hiểm, lúc nãy trong lòng cảm giác có chút ấy náy nhưng giờ không còn, nhưng nếu đã là một phần tử trong khách sạn, liền có nghĩa vụ đồng cam cộng khổ.
Mặc dù mẹ Hạ không cười ra tiếng, nhưng cũng không ngậm miệng được: "A Hải, cậu thật có bản lãnh, nói nhanh lên, sao cậu hù dọa bọn họ được vậy?"
Lạc Vân Hải thật thà lắc đầu: "Con cái gì cũng không nói, chỉ liếc nhìn bọn họ!"
Quay. . . . . . ? Hạ Mộng Lộ lấy tay đặt lên bả vai anh, mạnh mẽ kéo thấp xuống, nhìn chằm chằm cặp mắt đen nhánh cũng không chớp, anh ta nhìn ba người kia cũng như vậy sao, nhìn cả nữa ngày, nhưng cũng không thấy gì khác thường?
‘ ba! ’
Con ngươi của cô linh động, búng tay cười tà nói: "Nhất định bọn họ là nhìn trong mắt A Hải lộ ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-sinh-xa-hoi-den-o-rieng-di/75017/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.