Tuổi tác của Nam Việt cũng không phải là quá lớn, nhưng không thể không nói, hắn thật sự rất có tố chất làm trưởng bối.
Cũng là mặt không gợn sóng như thường ngày, nhưng Giang Cảnh Bạch có thể cảm giác được, Nam Việt đang tức giận.
Y biết "chuyện như vậy" trong miệng đối phương không chỉ là chuyện ngày hôm nay, mà phải tính từ lúc mới kết thúc triển lãm.
Giang Cảnh Bạch bị đôi mắt thâm thuý như thế nhìn chằm chằm, nhất thời không dám nói gì.
Cũng may Nam Việt không hỏi tiếp vì sao lúc đó y không nói với mình, đứa nhỏ nhà mình chịu ủy khuất, không nói là bởi vì em hiểu chuyện, có tức giận thì cũng nên trút lên người gây sự mới đúng.
"Đừng xem những thứ này, chơi cái khác." Nam Việt thoát weibo, trả điện thoại cho Giang Cảnh Bạch.
Giang Cảnh Bạch nâng điện thoại di động, nhìn biểu tượng hình vuông trên màn hình, lại nhìn Nam Việt đang xuống giường.
Nam Việt hơi mỉm cười, nhéo chóp mũi y: "Nhìn anh làm gì, em chơi game đi." Nói xong cầm điện thoại của mình lên, đi ra ngoài, "Anh ra ngoài gọi điện thoại."
Cửa phòng vừa đóng, Giang Cảnh Bạch đổi thành tư thế ngồi xếp bằng, đặt điện thoại ở trước người, hít sâu một cái.
Cách âm trong khoang thuyền rất tốt, y không nghe thấy động tĩnh bên ngoài, nhưng dù vậy Giang Cảnh Bạch cũng biết Nam Việt gọi điện thoại là vì cái gì, y là đang nghĩ đối phương sẽ làm gì.
Nam Việt không để y một mình trong phòng quá lâu, tầm mười lăm phút sau đẩy cửa tiến vào.
Vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-sinh-van-khong-chiu-ly-hon/1095724/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.