Nam Việt không biết nói gì.
Trước đây Giang Cảnh Bạch nói hắn mặt lạnh không thể đoán được suy nghĩ, Nam Việt ghi nhớ ở trong lòng, ngoại trừ nỗ lực trò chuyện nhiều hơn cùng Giang Cảnh Bạch, hắn còn cố gắng nhìn gương điều chỉnh biểu tình, nhưng đáng tiếc quản lý biểu tình còn khó hơn việc nói nhiều, ít nói đã là thói quen được hình thành từ công việc, biểu tình lại càng không thể sửa, từ nhỏ hắn đã như vậy, thần sắc không được tự nhiên như Giang Cảnh Bạch, cố gượng trái lại hơi kỳ lạ.
Lúc đó Nam Việt cũng rất buồn bực, nhưng giờ lại thấy cảm kích vì khuôn mặt thiếu cảm xúc của mình.
Giang Cảnh Bạch chỉ muốn đùa hắn một chút, cũng không thật sự muốn nghe Nam Việt trả lời, hỏi xong liền khẽ cười, đứng dậy dọn cốc nước, rất là chu đáo mà cho Nam Việt chút thời gian chuẩn bị.
Rửa sạch cốc rồi úp lên, Giang Cảnh Bạch trở lại, ý cười nơi đáy mắt vẫn còn, nhưng thêm vào đó là chút nghiêm túc.
Đây là muốn đi vào chủ đề chính.
Nam Việt nuốt nước bọt, buông hai tay đang đan trước người ra, tư thế càng ngay ngắn hơn lúc nãy, giống hệt học sinh tiểu học sắp bị trả bài.
Giang Cảnh Bạch mới vừa nghiêm túc được một chút, thấy hắn như vậy lập tức không gồng được nữa, khóe miệng hiện lên độ cong vốn có: "Tại sao lại nói dối?"
Đổi lại là người khác, sự trong sạch của bản thân mới là quan trọng, còn Nam Việt, Giang Cảnh Bạch không nghĩ hắn có thể một hơi kể hết đầu đuôi câu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-sinh-van-khong-chiu-ly-hon/1095712/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.