Lý Giai là phóng viên trẻ mới ký hợp đồng với Quả Đào Bát Quái, tuy rằng không biết tại sao boss lại giao nhiệm vụ quan trọng thế này cho mình, nhưng cô vẫn tới phim trường [Tội Ái] chặn người từ rất sớm. Mùa đông ở thành phố S rất ẩm ướt và lạnh lẽo, Lý Giai chà xát hai bàn tay đã cóng đến đỏ bừng của mình, cố nhón chân giơ micro về phía người đàn ông bị vây quanh giữa đám người. Người đàn ông đeo một chiếc mắt kính gọng vàng, bên cạnh là một chiếc micro gần như lọt vào miệng anh ta, Lý Giai biết đây là người đại diện Phương Mộc của Cố Duy Sanh, vì vậy càng muốn gây sự chú ý với đối phương. Chỉ tiếc cô nhỏ con lại còn không có kinh nghiệm, lúc này chỉ có thể bị một số tiền bối trong ngành ngăn lại phía sau không một kẽ hở, mặc dù Lý Giai dựa vào thân hình mảnh khảnh của mình không ngừng chen tới trước, nhưng vẫn không có tác dụng thực tế gì. "Xin hỏi Lâu Tiêu và Cố Duy Sanh thật sự đang trong thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt sao? Mối quan hệ này bắt đầu từ khi nào?!" "Là cặp đồng tính luyến ái đầu tiên lớn tiếng công khai trong những năm gần đây, Cố Duy Sanh và Lâu Tiêu có tồn tại loại nghi ngờ là đang lợi dụng cơ hội để sao tác không?!" "Gia thế hai người Lâu Cố chênh lệch quá lớn, Cố Duy Sanh có khả năng được bao dưỡng hay không?!" Sao tác, bao dưỡng, Lý Giai giơ micro tặc lưỡi, không ngờ mấy người tiền bối này vừa mở miệng đã hỏi những câu sắc bén như thế. Nhưng người đàn ông đeo kính rõ ràng đã quá quen với trận chiến lớn như vậy, vóc dáng của anh không hề cường tráng, nhưng vẫn đứng vững ở giữa đám phóng viên: "Duy Sanh chỉ là một diễn viên, xin mọi người vui lòng không chú ý quá nhiều đến đời sống riêng tư của cậu ấy." "Đằng sau tôi là phim trường [Tội Ái], xin mọi người chỉ tập trung vào bộ phim mới của Duy Sanh nhà tôi." Không phải lạnh lùng nói "Không thể trả lời", Phương Mộc nói chuyện kín kẽ không một lỗ hổng, trên mặt cũng lộ ra nụ cười lễ phép, các phóng viên liên tiếp ném ra câu hỏi đã chuẩn bị từ lâu, nhưng đối phương lại trả lời như thể anh hoàn toàn không nghe thấy gì cả. Đây có lẽ chính là cảnh giới cao nhất của vòng vo tam quốc, Lý Giai cảm khái một tiếng, nhưng một giây sau, tất cả mọi người lại giống như thủy triều đồng loạt xông về phía trước, Lý Giai hoàn toàn không kịp phản ứng lảo đảo một cái, thiếu chút nữa ôm theo máy ảnh ngã xuống đất cùng mình. Phương Mộc vừa mới được mọi người bao vây trong nháy mắt đã được giải phóng, Lý Giai rốt cuộc được như ý nguyện đến gần đối phương, nhưng tầm mắt của cô lại không tự chủ được bị hai người khác hấp dẫn. Là Cố Duy Sanh và Lâu Tiêu, tay Lý Giai run run, không nghĩ tới bản thân mình vậy mà có thể gặp được hai người. "Cẩn thận nào." Giọng nói ôn hòa truyền tới bên tai, Lý Giai quay đầu lại nhìn, phát hiện Phương Mộc vừa rồi còn đàng hoàng đứng ở đó giờ lại khoanh tay đứng sau rừng người, nhìn rõ ràng là đang xem trò vui. Người này đúng là kỳ quái, Lý Giai nói tiếng cảm ơn. Lúc này xung quanh Cố Duy Sanh và Lâu Tiêu đã sớm bị vây chặt đến cả con kiến cũng không chui lọt, sức của cô đã dùng muốn hết cho lúc trước, nên lần này cô dứt khoát đứng bên cạnh Phương Mộc cùng xem trò vui. Dù sao, tổ trưởng cũng không mong đợi cô sẽ mang bất kỳ tin lớn nào trở về, Lý Giai nghịch máy ảnh cá nhân một chút, nghe tổ trưởng nói Cố Duy Sanh là người vô cùng tà môn, có đôi khi máy ảnh thậm chí còn không thể chụp được anh ta, không biết lời này rốt cuộc là thật hay giả. Góc độ cô chọn —— hoặc là góc độ Phương Mộc chọn rất tốt, từ góc nhìn này, Lý Giai có thể thấy rõ tay hai người kia nắm chặt, mặc dù trên đó không có nhẫn cũng không có đồng hồ đôi tối hôm qua, nhưng nhìn mười ngón tay đan vào nhau của hai người càng có sức thuyết phục hơn so với bất kì đồ trang sức nào. "Tôi là Chuối Tiêu Entertainment! Xin hỏi Lâu tiên sinh xuất hiện ở trường quay [Tội Ái] là đang ngọt ngào tới tham ban sao?!" "Hai vị thân mật như vậy, có phải đã sẵn sàng chính thức công khai hay không?!" "Hai vị có gì muốn giải thích về hai bài đăng làm tê liệt máy chủ weibo sáng nay không?" "Có gì hay để giải thích?" Lý Giai đang vội vàng chụp ảnh thì nghe thấy giọng nói trầm ấm dễ nghe của Lâu Tiêu, "Tôi và Sanh Sanh đang hẹn hò, chỉ đơn giản là vậy." Ống kính di chuyển lên, Lý Giai rõ ràng nhìn thấy vị ảnh đế hài hước nhướng mày: "Weibo chỉ là thể hiện tình yêu, chẳng lẽ biểu hiện của tôi còn chưa đủ rõ ràng?" Dường như không ngờ Lâu Tiêu sẽ trả lời thẳng thắn thẳng thừng như vậy, không khí ở hiện trường tĩnh lại hai giây, sau đó lập tức rơi vào bầu không khí càng thêm nóng bỏng. "Tôi là Dâu Tây TV!" Giọng nói bén nhọn của một người phụ nữ tóc xoăn dài áp chế các phóng viên khác, "Xin hỏi hai vị yêu nhau khi nào, có phải [Đưa bạn] thuộc đài của tôi đã may mắn góp phần thúc đẩy mối nhân duyên của hai vị hay không?" Tiền bối chính là tiền bối, Lý Giai liếc mắt nhìn nữ phóng viên kia, chỉ cần Lâu Tiêu đưa ra một câu trả lời có vẻ khẳng định, chỉ dựa vào nhân khí của hai người Lâu Cố, [Đưa bạn] của Dâu Tây TV tuyệt đối có thể trở lại vị trí đầu bảng show giải trí mùa này. "Thật đáng tiếc," Lâu Tiêu trong ống kính lắc đầu, tầm mắt cũng dời sang người yêu vẫn luôn không nói gì bên cạnh, "Duyên phận của chúng tôi đến trước cả khi đó." Ống kính của Lý Giai theo bản năng di chuyển về phía Cố Duy Sanh theo động tác của Lâu Tiêu, có lẽ hôm nay cô khá may mắn, ống kính sắc nét phản hồi hình ảnh của đối phương một cách trung thực, Lý Giai hít một hơi, cuối cùng cũng hiểu được lý do tại sao lại tồn tại một thứ gọi là fan nhan sắc. Làn da của thanh niên trắng như sứ, ngũ quan lại tinh xảo, cho dù dưới ống kính không có bộ lọc làm đẹp, Lý Giai cũng không tìm ra bất kỳ khuyết điểm nào trên khuôn mặt đối phương. Khí chất của Cố Duy Sanh thiên về lạnh lùng, nhưng một vòng lông màu trắng trên mũ áo khoác lại làm y có vẻ dịu dàng hơn, từ lúc bị truyền thông vây quanh, y chẳng mở miệng nói câu nào. Là vì bị những câu hỏi kia làm phiền sao? Lý Giai dùng ống kính quét qua hàng mi rũ xuống của đối phương, hay là Cố Duy Sanh thật sự lạnh lùng khi đối mặt với truyền thông như lời đồn? Dường như phát hiện ra điều gì đó, lông mi giống như cánh bướm của thanh niên khẽ run lên, sau đó một đôi mắt trong trẻo chính xác xuyên qua ống kính đối diện với ánh mắt của Lý Giai. "Tách." Ngón tay Lý Giai run lên, ma xui quỷ khiến chụp lại cảnh không hề bùng nổ trong mắt phóng viên. Cũng chính âm thanh màn trập đã gọi suy nghĩ của Lý Giai quay về, cô lắc lắc đầu, phát hiện câu hỏi của các tiền bối vẫn còn tiếp tục. "Vậy hai vị cũng là vì diễn nên đôi sao? Bây giờ đạo diễn "Mê trạch" bị bệnh nặng phải nhập viện, hai vị có biểu hiện gì với bà mối đạo diễn Từ này không?!" Lâu Tiêu không nói gì, nhìn qua cũng không muốn trả lời câu hỏi này, một phóng viên nam chen chúc ở rìa liếc mắt nhìn Cố Duy Sanh đang giữ im lặng, sau đó nhắm micro vào đối phương lớn tiếng hỏi: "Vì sao Cố tiên sinh không nói lời nào, mối quan hệ giữa ngài và Lâu tiên sinh có bí mật gì không thể cho người khác biết hay không?!" Vấn đề này giống như kíp nổ của bom, trong lúc nhất thời, tất cả micro đều chuyển hướng về phía Cố Duy Sanh đứng bên cạnh Lâu Tiêu. "Có lời đồn Cố tiên sinh đang chuẩn bị hủy hợp đồng với Trục Mộng, sau khi yêu đương lập tức đá văng ông chủ, điều này có nghĩa là Cố tiên sinh sắp vào công ty giải trí của Lâu thị phải không?!" "Hạn hợp đồng chưa tới, phí bồi thường hợp đồng đắt đỏ sẽ do ai chi trả?!" "Mấy lời đồn về Trục Mộng mọi người đều biết, hai vị quen biết nhau cũng không thể tách khỏi một số quy tắc theo con đường đặc biệt phải không?" "Bối cảnh Lâu gia rõ như ban ngày, xin hỏi tâm trạng của Cố tiên sinh như thế nào khi thành công gả vào hào môn?!" Các câu hỏi của phóng viên càng lúc càng trắng trợn, so với Lâu Tiêu bối cảnh hùng hậu, Cố Duy Sanh là một nghệ sĩ xuất thân từ cỏ dại rõ ràng là một quả hồng mềm dễ nắn hơn. Loại câu hỏi này trả lời thế nào cũng có thể bị người ta bắt được nhược điểm, Lý Giai ở trong lòng âm thầm đổ mồ hôi thay đối phương, cô nghiêng đầu nhìn thoáng qua Phương Mộc, không biết dưới tình huống như thế này sao người này còn đứng vững được. "Thả lỏng đi." Dường như nhìn thấu nghi hoặc của Lý Giai, Phương Mộc vẫn còn tâm trạng đẩy kính mắt, "Người có thể khiến tổ tông nhà tôi chịu thiệt còn chưa sinh ra đâu." Quả nhiên, sau khi lạnh lùng nghe tất cả các câu hỏi của phóng viên, Cố Duy Sanh lười biếng mở miệng: "Phòng làm việc, tự trả tiền, không bao dưỡng, tâm trạng không tệ." "Còn vấn đề gì nữa không, không còn thì đừng cản đường chúng tôi về nhà ăn cơm." Đối mặt với truyền thông, câu trả lời của Cố Duy Sanh vẫn ngắn gọn như trước, từ trước đến nay y chỉ sổi nổi trên weibo và trước mặt fan, lúc này cũng không tính là sụp đổ tính cách thiết lập. Đúng là không có gì mới mẻ, Cố Duy Sanh không chút e dè dựa vào Lâu Tiêu, làm đủ dáng được cưng rồi kiêu. Đúng như dự đoán, tin lớn một cái cũng không lấy được, đương nhiên trải nghiệm yêu đương của Tiểu Thanh Tân không phải là câu trả lời mà các phóng viên muốn, vất vả lắm mới bắt được Lâu Tiêu xuất quỷ nhập thần, bọn họ mới không dễ dàng buông tha hai người như vậy. Nhưng chẳng biết vì sao, bên cạnh hai người đàn ông giống như có một rào cản vô hình, các phóng viên ở hàng đầu đã dùng hết sức lực từ khi còn bú sữa mẹ, nhưng vẫn không thể đến gần hơn hai người nửa bước. Nhưng Lâu Tiêu và Cố Duy Sanh dường như không có ý định rời đi. Lý Giai sững sờ nhìn người trong ống kính càng lúc càng đến gần, cuối cùng đứng trước mặt cô. "Quả Đào Bát Quái?" Lâu Tiêu nhìn lướt qua logo trên micro, "Có chút ấn tượng." Đó là lần đầu tiên hắn hợp tác bắt quỷ với Sanh Sanh, cũng là lần đầu tiên hắn được Sanh Sanh cứu khỏi âm khí, càng là lần đầu tiên hắn ở lại nhà Sanh Sanh. Khi đó Bạch Ức vẫn chỉ là một con mèo béo giả vờ chảnh mèo, Lâu Tiêu cũng không biết nhân quả dưới cây bồ đề ngàn năm trước, nhưng đêm đó, hắn vẫn theo bản năng dựa vào cửa phòng đối phương ngồi cả đêm, an tâm mà ngủ thiếp đi sau một thời gian dài không gặp. So sánh nửa năm trước và tình cảnh hiện tại, Lâu Tiêu hài lòng nheo mắt lại, hắn còn nhớ rõ Quả Đào Bát Quái này, bức ảnh đầu tiền bọn họ chụp được lúc trước bị Sanh Sanh xóa mất ảnh, sau đó lại bị hắn dùng tiền đè xuống. Ngẫm lại cũng có vẻ đáng thương, Lâu Tiêu than thở trong lòng, vậy hôm nay hắn tặng bọn họ một món quà lớn là được rồi. "Ghi âm mở chứ?" Lâu Tiêu đột nhiên nói một câu không đầu không đuôi, "Đến lúc đám cưới sẽ mời cô tham dự." Ngón tay đan nhau buông ra, Cố Duy Sanh khó hiểu nhìn Lâu Tiêu, lại phát hiện đối phương "phịch" một tiếng quỳ gối trước mặt mình. Chiếc nhẫn không biết đã được chuẩn bị xong từ khi nào đang yên lặng nằm trong tay Lâu Tiêu, hắn nắm lấy tay Cố Duy Sanh, ngửa đầu nghiêm túc nhìn đối phương—— "Cố Duy Sanh Cố tiên sinh, xin hỏi... Em có nguyện ý cưới anh không?" "Đưa của hồi môn, và theo họ em." Lâu Tiêu dần nhẹ giọng, khuôn mặt sắc bén cũng dịu dàng hơn hẳn, hắn lắc nhẹ tay Cố Duy Sanh như đang làm nũng, trong ánh mắt như cất giấu vô vàn vì sao. "Cưới anh, em có muốn không?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]