Cố Duy Sanh chưa mở mắt đã nghe giọng nói mang ý cười của Lâu Tiêu, y chớp mắt, mơ màng nhìn về phía Lâu Tiêu: "Sao anh lại ở đây?" "Muốn gặp cậu một chút," Lâu Tiêu miết nhẹ đôi môi phớt hồng hơi chu ra của Cố Duy Sanh, "Mấy ngày không gặp, hình như tôi có hơi nhớ cậu." Không còn phim và chương trình giải trí, Lâu Tiêu mới phát hiện trong cuộc sống hàng ngày, mình và Cố Duy Sanh không có nhiều nơi có thể xuất hiện cùng nhau, nếu không phải hôm nay có buổi họp báo ra mắt phim [Mê Trạch], hắn không biết còn phải đợi bao lâu mới có thể tận mắt nhìn thấy Cố Duy Sanh. "Tại sao không tới nhà cũ?" Lâu Tiêu dừng tay lại, "Nếu đọc sách xong rồi, tôi sẽ đưa quyển mới cho cậu." "Không liên quan đến sách," là người ở bên dưới, nhưng khí thế của Cố Duy Sanh lại không yếu chút nào, y híp đôi mắt đào hoa lại, "Tôi chỉ đang suy nghĩ một vấn đề." "Lâu tiên sinh, mấy hôm nay anh nhớ tôi, hay là nhớ một thân linh khí của tôi?" Bóng dáng ngày đó bảo vệ sau lưng y trong lúc Thận Long tự bạo, rốt cuộc là đang bảo vệ linh khí, bảo vệ kèm quỷ, hay bảo vệ một người đã chết là Cố Duy Sanh y? Trước khi biết rõ vấn đề này, Cố Duy Sanh không muốn qua lại thân thiết với Lâu Tiêu. Dường như không ngờ Cố Duy Sanh sẽ hỏi một câu như vậy, ánh mắt Lâu Tiêu chìm xuống: "Cậu cho rằng tôi muốn hôn một thân linh khí?" Lâu Tiêu không phủ nhận linh khí của Cố Duy Sanh có sức hấp dẫn đối với hắn, nhưng trước khi thật sự tiếp xúc với Cố Duy Sanh, hắn chưa bao giờ có ý muốn chiếm hữu đối phương. Ít nhất là một tháng trước khi tiếp xúc thường xuyên ở trạch viện mà đoàn phim thuê, Lâu Tiêu chưa từng nghĩ đến chuyện trói đối phương bên cạnh mình cả đời. Tuy không đến mức yêu, nhưng tuyệt đối đạt đến mức thích. Thích dáng vẻ nghiêm túc của đối phương khi đóng phim, cũng thích dáng vẻ yên tĩnh khi đọc sách của người này... Càng thích đôi mắt đào hoa long lanh ngấn nước khi đối phương mút ngón tay hắn. Lâu Tiêu chưa bao giờ cho rằng mình là người tốt, nếu hắn muốn có được Cố Duy Sanh, hắn sẽ không kiềm chế ý muốn của mình. "Hôn?" Cố Duy Sanh giơ tay túm lấy cà vạt màu mực của Lâu Tiêu, "Mấy ngày nay anh nghĩ đến tôi như vậy?" Y nhẹ nhàng dùng sức kéo một cái, hô hấp hai người lập tức quấn quýt vào nhau, không gian xe bảo mẫu rất lớn, Lâu Tiêu vịn lưng ghế mượn lực ngồi xuống bên cạnh Cố Duy Sanh, sau đó búng tay cửa sau xe lập tức đóng lại. "Không chỉ có nghĩ," Lâu Tiêu chống một tay bên tai Cố Duy Sanh, hắn cười khẽ, "Tôi còn muốn làm." "Cảnh hôn của tôi đều dựa vào góc quay, hy vọng quỷ tiên đại nhân ngài lần này... Có thể vui lòng chỉ bảo." Vài chữ "Quỷ Tiên đại nhân" được Lâu Tiêu dịu dàng quyện nơi đầu lưỡi, còn không đợi Cố Duy Sanh mở miệng lên tiếng, lời từ chối của y đã lập tức bị người nào đó dịu dàng chặn nơi đầu môi. Đúng như Lâu Tiêu nói, đây là một nụ hôn rất ngây thơ, Lâu Tiêu như chỉ muốn lấp kín miệng Cố Duy Sanh, lại như đợi người đáp lại. Cố Duy Sanh đáp lại. Cố Duy Sanh biểu hiện thành thục nhưng thực ra rất đơn thuần, y cố gắng duy trì vẻ bình tĩnh, rồi dời mắt, nhẹ nhàng liếm môi đối phương, sau đó mặt lạnh đẩy người kia ra: "Dạy xong rồi." ——Cũng không phải do y ngạo kiều thẹn thùng không dám hôn, chỉ là về phương diện này trong công việc y thật sự không rành lắm. Lâu Tiêu bị đẩy ra ấy vậy mà chẳng thấy buồn chút nào, ngược lại còn che môi thấp giọng cười, lúc đầu Cố Duy Sanh còn không cảm thấy có gì không đúng, nhưng sau khi thấy đối phương mỉm cười như thế, y lại có chút cảm giác xấu hổ đã lâu chưa gặp. "Anh có đi hay không," Cố Duy Sanh ôm chăn ngồi dậy, "Lát nữa bị phóng viên thấy anh muốn giải thích thế nào?" "Còn giải thích thế nào? Em vốn là quỷ của tôi." Lâu Tiêu thoải mái dựa vào người Cố Duy Sanh, hắn nhìn sang chiếc hộp vẫn còn cuống dâu tây bên cạnh, "Quả nhiên là vị dâu tây." "Nhạt nhẽo," Cố Duy Sanh móc điện thoại ra, hừ một tiếng, "Muốn ăn thì tôi kêu Phương Mộc mua cho anh một hộp." "Đóng gói em đưa tới là được," Lâu Tiêu kéo cánh tay lướt điện thoại của người nào đó qua, "Cứ nói tôi là kim chủ của em, quan hệ 'Bao dưỡng' này của chúng ta có phải cũng nên chứng thực một chút hay không?" Ghế trước một người một mèo còn đang đàng hoàng xem chương trình giải trí, Cố Duy Sanh hơi kinh ngạc nhìn về phía Lâu Tiêu, sau sự kiện ở Bình Sơn, bọn họ cùng lắm mới một tuần không gặp, một tuần này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà y không biết? "Đêm nào cũng mơ thấy em có tính là chuyện lạ hay không?" Lâu Tiêu nắn ngón tay mềm mại của Cố Duy Sanh, "Ngày nhớ đêm mơ, tôi nói nhớ em là nghiêm túc." Về phần rốt cuộc hắn mơ thấy gì, hắn nghĩ mình vẫn nên tạm thời giữ bí mật với Cố Duy Sanh. Có lẽ vì trước đây Lâu Tiêu rất thích xáp lại cơ thể y, nên Cố Duy Sanh cũng đã quen với việc đối phương tiếp xúc thân mật. "Nói sau đi," Cố Duy Sanh phất tay đánh rớt hai lá bùa lơ lửng giữa không trung, "Tiểu Phương Tử, dọn dẹp chuẩn bị đến buổi họp báo." "Ừa!" Phương Mộc nhìn máy tính cười hềnh hệch phối hợp đáp một tiếng, nhưng đợi đến lúc Phương Mộc khép máy tính quay đầu lại, ý cười bên môi anh lại cứng đơ trên mặt. "Anh... Anh Lâu?" Phương Mộc kinh ngạc, ai có thể nói cho anh biết, Lâu Tiêu cái người sống sờ sờ này lên xe hồi nào không? Còn có, người này sao lại nắm tay Duy Sanh nhà anh?! Lẽ nào anh thật sự phải làm chuẩn bị trước khi hai người này công khai sao? "Meow!" Lão Bạch dùng sức đạp vai Phương Mộc nhảy tới chỗ Cố Duy Sanh, [Vậy mà dùng bùa để hẹn hò, không ngờ lão Cố anh lại biết chơi như thế.] Cố Duy Sanh vô tội: [Không phải bùa của anh.] Y rút tay ra muốn chụp Lão Bạch, ai lại ngờ Lâu Tiêu búng tay một cái, Lão Bạch lập tức đổi hướng nhào vào lồng ngực Lâu Tiêu. "Đừng lúc nào cũng quấn lấy Sanh Sanh," không để ý Lão Bạch kêu meo meo giãy dụa, Lâu Tiêu nắm chân trước đối phương lắc lắc, sau đó lại nở nụ cười cực kỳ nhã nhặn, "Em ấy là của tôi." Mặc dù khí tức Lâu Tiêu bình thường, nhưng Lão Bạch lại đọc được ý uy hiếp trong mắt đối phương, nó dựng thẳng đuôi mèo, lần đầu tiên trực tiếp cảm nhận dục vọng chiếm hữu cực đoan của Lâu Tiêu. "Không cho bắt nạt Lão Bạch." Như lúc ở Bình Sơn, Cố Duy Sanh giơ tay vỗ vỗ đỉnh đầu Lâu Tiêu, y biết tính cách tiểu thiên sư có một mặt u ám, nhưng trước mắt xem ra, loại u ám nhỏ này không ảnh hưởng cảm giác của y đối với Lâu Tiêu. "Đưa em kính râm," Cố Duy Sanh ôm Lão Bạch đang giơ móng vuốt muốn đánh nhau một trận với Lâu Tiêu, sau đó nhìn Phương Mộc, cái tên đang bày ra bộ mặt "Tui cái gì cũng không thấy", "Chuẩn bị xuống xe." * Tuy [Mê Trạch] không phải một bộ phim kinh phí lớn, nhưng sau khi Lâu Tiêu đầu tư, buổi công bố phim đương nhiên sẽ khá phô trương. Hiện trường tối om, các phóng viên từ nhiều phương tiện truyền thông đã lấp đầy mọi vị trí trong đại sảnh, mặc dù vẫn chưa thấy bóng dáng của hai nam chính, nhưng mỗi một phóng viên ở đây đều đã chuẩn bị đầy đủ các câu hỏi sắc bén. "La ~ " Âm nhạc kỳ ảo vang vọng trong đại sảnh, gương mặt xấu xí của Tạ Kiêu hiện lên màn hình, vẻ mặt hắn hờ hững, ngày qua ngày nằm dưới gốc cây đào chịu đựng nỗi đau thấu xương, rễ cây đào chôn dưới lòng đất mạnh mẽ quấn chặt xương hắn, còn lá bùa treo trên cây đào chặt chẽ vây hắn ở đây. Là người có đạo thuật, hắn vốn là quý khách trong phủ Tống gia trăm năm trước, nhưng nhất thời che chở sao so được phú quý kéo dài, vào một đêm mưa trăm năm trước, người Tống gia nghe tin đồn nhảm lột hết toàn một thân đạo cốt của hắn, cuối cùng dùng một gốc cây đào được hắn nuôi dưỡng mượn vận kiếm được tài phú ngút trời. Thời gian như nước chảy mây trôi, nhưng phong ấn vẫn như cũ dán lên không thể phá vỡ, nhưng ngay khi Tạ Kiêu cảm thấy mình cũng đã quen với nỗi đau và hắc ám, hắn lại đột nhiên thấy được ánh sáng. Huyết mạch Tống gia phá vỡ phong ấn của lá bùa, thiếu niên tóc ngắn mỉm cười nhảy vào lồng ngực hắn, nhưng lúc này trong đầu Tạ Kiêu chỉ có báo thù. Chìm vào hắc ám quá lâu khiến Tạ Kiêu bắt đầu sợ hãi ánh mặt trời, hắn một mặt mượn sinh khí của thiếu niên nuôi mình, một mặt không một tiếng động trừ đi từng người Tống gia. Lột da, lấy máu, chôn sống... Hết thảy hình phạt Tạ Kiêu có thể nghĩ đến đều dụng toàn bộ lên người nhà họ Tống, nhưng chỉ hành hạ mỗi người nhà họ Tống không thể thỏa mãn sát niệm ngày càng tăng trong người hắn, vì vậy ở Yên Thành bắt đầu có người bình thường đầu tiên bị ác quỷ lấy mạng. Tống Hòa An vẫn chưa chết, Tạ Kiêu nhìn bóng đêm ở Yên Thành tự an ủi mình như vậy, thù lớn chưa trả, hắn nên ở nhân gian thêm một thời gian. Cứ như vậy, vết nứt trên mặt quỷ Tạ Kiêu ngày càng nặng, và thiếu niên luôn bị hắn lừa gạt cũng trở nên ngày càng suy yếu. "Oan oan tương báo đến khi nào," một buổi chiều nắng nhẹ, thiếu niên kéo bàn tay lạnh như băng của Tạ Kiêu qua, đâm con dao găm còn nhiễm máu tươi của người vô tội vào ngực mình, "Thù lớn đã báo, Tạ Kiêu, anh đầu thai đi." Dòng máu ấm áp bắn tung tóe vào bàn tay tái nhợt của Tạ Kiêu, đôi mắt thiếu niên trong veo, Tạ Kiêu lúc này mới hiểu được những lời nói nơi đầu đường cuối ngõ chưa bao giờ là lời đồn. Tiểu thiếu gia Tống gia, từ trước đến nay là một chủ nhân có tấm lòng trong sáng. Tạ Kiêu cứng ngắc muốn ôm lấy cơ thể lạnh lẽo của thiếu niên, nhưng vuốt quỷ bén nhọn của hắn lại lần nữa rạch lên làn da mềm mại của thiếu niên. Con đường ác quỷ này, bước lên không có cách nào quay đầu lại. "Đầu thai đi," thiếu niên vô lực khép lại hai mắt, "Tạ Kiêu, cho tất cả mọi người một lối thoát." Hoa đào héo tàn, cây cỏ khô héo, Tống trạch xa hoa tinh xảo bỗng trở nên cũ kỹ như trải qua trăm năm chỉ trong nháy mắt. Ánh mặt trời vẫn còn đó, nhưng ác quỷ ôm lấy thiếu niên lại biến mất không thấy tâm hơi, bộ xương trắng nát thoát khỏi trói buộc từ trên trời rơi xuống, rơi xuống đất cùng với thiếu niên lung lay sắp vỡ. Hình ảnh cố định tại cảnh thiếu niên nằm trong đống đổ nát, bên ngoài Yên Thành vẫn phồn hoa như lúc ban đầu, nhưng bên trong Tống gia đã sớm hóa thành một đoạn quá khứ phủ bụi. Ánh đèn sáng choang, mọi người ở đây lúc này mới phản ứng được buổi công chiếu đầu tiên của [Mê trạch] đã kết thúc, [Mê trạch] quay đến nay cũng chỉ hơn ba tháng, phần lớn phóng viên đều cho rằng hôm nay chỉ được xem một bộ phim siêu dài, không ngờ bên phía làm phim lại cho bọn họ niềm vui bất ngờ không kịp chuẩn bị như vậy. Màn che buông xuống, nữ MC mặc đầm dạ hội yểu điệu bước lên sân khấu, bởi vì đầu tư nhiều vào [Mê Trạch] là Lâu gia, mà đạo diễn Từ Thanh Sơn hôm nay vì bệnh không có mặt, cho nên người tuyên bố đầu tiên lên sân khấu đương nhiên trở thành Lâu Tiêu. Lâu Tiêu âu phục thẳng tắp đồng ý lời mời lên sân khấu, nhưng mới bước lên bậc thang được nửa bước, hắn lập tức dừng lại như nhớ tới gì đó. Thấy nữ MC khó hiểu nhìn mình, Lâu Tiêu tâm tình không tệ trêu đùa một câu: "Phim song nam chủ sao có thể thiếu tiểu thiếu gia nhà tôi được?" "Duy Sanh, em còn muốn ở phía dưới lười biếng bao lâu?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]