Rõ ràng là mỉm cười thân thiết, rõ ràng là khuôn mặt quen thuộc, nhưng Chúc Linh lại không tự chủ được lùi về sau mấy bước.
"Em nói này... Bọn họ thật sự không có vấn đề sao?" Chúc Linh kéo kéo Vân Hành bên cạnh, "Sao em cứ thấy quái quái thế nào ấy."
"Tiểu Chúc, cô sao vậy?" Còn không chờ Vân Hành trả lời, cameraman vẫn luôn đi theo Chúc Linh lập tức nhìn cô cười hiền lành, "Lang tiểu thư không ở cùng mọi người sao?"
Người đàn ông nói xong, mấy người đàn ông mặc đồng phục đài Dâu Tây bên cạnh gã cũng chào hỏi những người còn lại, trong lúc nói chuyện không nhìn ra có gì không thích hợp.
Tuy vẫn còn rất nhiều chuyện không giải thích được, nhưng vài câu hàn huyên này, đúng là đã làm cho bầu không khí đôi bên hòa hoãn rất nhiều, Chúc Linh vẫn luôn căng thẳng cũng bởi vì vậy mà thả lỏng không ít: "Thật sự là anh Vương! Sao các anh lại ở đây?"
"Chúng tôi tranh thủ thời gian trước khi phát sóng trực tiếp, đến đây dọn dẹp lại đạo cụ," người đàn ông nhẹ giọng nói, "Không nghĩ tới mọi người lại tìm được chỗ này."
"Muốn vào trong không? Sáng sớm ở đây không nóng lắm."
Thì ra là vậy...
Thì ra là như vậy.
Chúc Linh ngơ ngác tiến lên một bước, bằng cách nào đó, cô luôn cảm thấy nụ cười của anh Vương làm người khác rất yên tâm.
"Đừng đi."
Một bàn tay lạnh lẽo nắm chặt tay Chúc Linh, nhiệt độ này giống như nước trong chậu vào mùa đông, dội cho Chúc Linh lạnh thấu tim.
"Sao vậy?" Chúc Linh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-sinh-quy-cua-anh-bien-mat-roi/949114/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.