"Cô điên rồi hả?" Phó Minh Huân không đồng ý, ngăn Lang Thu Ngọc lại, "Giờ trời đã tối rồi, nhà gỗ chắc chắn không ở gần đây, nếu trên đường xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì cô phải làm sao?"
Lang Thu Ngọc kinh ngạc nhìn Phó Minh Huân, như là không ngờ đối phương lại hành động như vậy.
Dù sao cuộc trò chuyện vừa rồi giữa bọn họ cũng không vui vẻ gì cho cam.
"Phong độ quý ông," Phó Minh Huân nhếch môi, "Nói thế nào cô cũng là phụ nữ, tôi không thể trơ mắt nhìn cô làm chuyện ngu ngốc."
Lang Thu Ngọc không khách sáo đẩy tay Phó Minh Huân ra: "Cảm ơn đã quan tâm, nhưng tôi cần gọi điện về nhà để xác nhận một chuyện."
"Chị Lang, chị có thể dùng điện thoại của nhân viên công tác," Chúc Linh đề nghị, "Bọn họ nhất định sẽ cho chị mượn điện thoại mà."
"Không phải vấn đề này..." Giọng điệu Lang Thu Ngọc hiếm khi lộ ra một chút do dự, sau đó cô nhắm mắt lại nói với tốc độ thật nhanh, "Được rồi, thành thật mà nói tôi có hơi não cá vàng, tôi không thể nhớ số nào từ bốn số trở lên, vậy nên tôi phải đi lấy điện thoại của mình."
Vấn đề nhỏ này của Lang Thu Ngọc không tính là tật xấu, fan của cô đã biết từ lâu: Trong thời đại khóa vân tay vẫn chưa phổ biến, cô đã không ít lần tự nhốt mình ở ngoài cửa nhà.
Là một giang cư mận mỗi ngày lướt weibo hít drama, Cố Duy Sanh có thể xác định điểm này Lang Thu Ngọc không hề nói dối, nhưng thứ đối phương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-sinh-quy-cua-anh-bien-mat-roi/949111/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.