Edit: GramK
Lý lão gia tên là Lý Ngàn Thủy, từ năm kia trúng gió tới giờ vẫn luôn nằm liệt giường, ngày ngày đều do Lý quản gia là Tiền bá chăm lo.
Cậu con trai Lý Mộc Văn được nuông chiều thành hư từ bé. Nhỏ không học vấn lớn lên không nghề nghiệp, đã năm mươi tuổi nhưng cả ngày ăn chơi đàn đúm. Chuyện trong ngân hàng thì chẳng đoái hoài tới. Lần này xảy ra chuyện lớn như vậy nhưng cái mặt Lý Mộc Văn cũng chưa lộ ra một nửa.
Còn không bằng đứa cháu trai Lý Vọng Đông.
Năm mười ba tuổi, cha mẹ Lý Vọng Đông ly hôn. Từ nhỏ Lý Mộc Văn đã mặc kệ nên anh ta lớn lên bên cạnh Lý Ngàn Thủy.
Trước đó, lúc Lý Ngàn Thủy còn khỏe mạnh có lập di chúc. Nếu ông ta xảy ra chuyện gì, ngân hàng và tài sản của Lý gia đều giao cho Tiền bá quyết định.
Tiền bá đi theo bên người Lý Ngàn Thủy từ khi còn rất trẻ, đạt được tín nhiệm của ông cụ. Lý Mộc Văn không làm nên trò trống gì, Lý Vọng Đông thì còn nhỏ. Sống quá nửa đời nhưng cạnh ông ta chỉ có mỗi Tiền bá có thể phó thác được.
Tiền bá nói: "Thiện Hạnh tiên sinh, đây rốt cuộc là chuyện gì?"
Tờ giấy kia màu vàng nhạt, chữ trên đó được viết bằng bút lông, đưa lên mũi ngửi thì thấy có mùi gạo.
Từ Chi Ngôn nhàn nhạt nói: "Có người chở tiền đi."
Lý Vọng Đông cảm thấy Từ Chi Ngôn là một tên lừa đảo, tuổi còn trẻ thế này làm sao là phong thủy sư được? Ông nội hắn cũng thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-sinh-nha-ta-biet-bat-quy/221454/chuong-22.html