Để tránh đêm dài lắm mộng, nửa đêm Ngộ Tịnh đã lái xe đưa cái bình thủy tinh chứa đầy mệnh bài lên núi Lăng Vân.
Tiết trời mùa hè, buổi tối đột nhiên có một trận mưa lớn, Ngộ Tịnh bị mắc kẹt trên chùa, chỉ có thể đợi ngày mai hết mưa mới xuống núi.
Nhưng nào ngờ đâu cơn mưa này kéo dài tận ba ngày, mưa liên tục không hề gián đoạn chút nào.
Sau khi mưa tạnh, Lê Duệ Bạch theo Từ Chi Ngôn lên chùa Bạch Duyên, Từ Minh Sương cũng đi cùng.
Từ sau khi xuống núi, Lê Duệ Bạch vẫn luôn theo bên cạnh Từ Chi Ngôn. Từ Minh Sương ngoại trừ nấu cơm thì cũng chỉ ở hậu viện uống trà, đọc sách. Lần này lên núi cùng bọn họ khá là bất ngờ.
Trên đường lên núi, Lê Duệ Bạch kể cho Từ Minh Sương chuyện mình gặp được trong gương.
Từ Minh Sương bắt được trọng điểm, hỏi: "Một cô gái?"
Lê Duệ Bạch nói: "Đúng vậy. Cô ấy còn nói với em là Thiện Hạnh tiên sinh và em mệnh liền mệnh. Sư phụ có biết điều này nghĩa là gì không?"
Từ Minh Sương ngẩn người, ánh mắt có chút né tránh: "Cảnh phát sinh trong gương đều là giả, không nên tin."
Lê Duệ Bạch gật đầu, cảm thấy lời Từ Minh Sương nói có đạo lý.
Cái gương kia vốn là đồ vật không nên tồn tại, chuyện phát sinh trong đó chắc hẳn đều là giả dối.
Lên tới chùa, Ngộ Tịnh đứng ở cửa đón bọn họ.
Mưa hạ vừa qua, người lên núi cầu phúc rất nhiều, ngôi chùa lạnh lẽo thường ngày giờ đây bỗng nhộn nhịp hẳn.
Mấy ngày gần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-sinh-nha-ta-biet-bat-quy/221445/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.