Sau khi Thẩm Lan nghe người nhà gọi mình về thì hết sức kích động, nếu giờ cánh tay hắn không bị thương nhất định sẽ ôm Lâm Uyên Dương xoay mấy vòng.
Còn Lâm Uyên Dương lại bình tĩnh lạ thường, thậm chí còn nhíu mày lộ ra tâm sự nặng nề, cắn môi hắn một cái rồi hỏi: "Thẩm Lan, tay em phải nói sao đây?"
Thẩm Lan thoáng sửng sốt, nụ cười trên mặt lập tức tắt ngấm, hắn nhíu mày suy tư hồi lâu mới nhỏ giọng nói: "Ca, em biết anh không thích em nói dối, nhưng chuyện này thực sự không nói thật được đâu."
Cha mẹ hắn vốn đã lo lắng vì hắn ở bên Lâm Uyên Dương, nếu còn biết hắn bị thương vì Lâm Uyên Dương thì nhất định thành kiến đối với y sẽ càng nặng nề hơn, đến lúc đó chẳng biết họ sẽ phản ứng thế nào nữa.
Lâm Uyên Dương bất đắc dĩ xoa trán rồi thở dài thườn thượt: "Anh biết."
"Vậy cứ nói em... bị xe đụng đi." Thẩm Lan cúi thấp đầu, niềm vui lúc nãy tựa như biến mất sạch, hắn buồn bực nói: "Chứ em chẳng nghĩ ra lý do nào khác nữa."
Lâm Uyên Dương đưa tay xoa đầu hắn rồi nói như an ủi: "Nói thật cũng đâu có sao, dù gì cũng bị rồi, cũng chẳng hơn kém nhau bao nhiêu." Y trầm ngâm: "Có thể nói kiểu tránh nặng tìm nhẹ, nói em đánh nhau làm cánh tay bị thương, nếu cha mẹ em hỏi tại sao đánh nhau thì cứ nói thật là vì cứu anh thôi."
Lâm Uyên Dương nắm bả vai Thẩm Lan kiên định nói: "Yên tâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-sinh-nam-vung/2340111/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.