Lâm Uyên Dương giật nảy mình, y cẩn thận ngồi trên người Thẩm Lan tránh đi cánh tay hắn rồi hôn hắn trong sự thấp thỏm lo âu, Thẩm Lan nhận ra y không tập trung nên cắn môi y một cái rồi bất mãn nói: "Em không sợ mà anh sợ gì chứ."
"Em ngoan ngoãn chút đi." Lâm Uyên Dương đứng dậy, "Bị thương mà còn dám động tay động chân, không muốn lành nữa à?"
Thật ra khi Thẩm Lan chưa tỉnh, Lâm Uyên Dương đã suy nghĩ rất nhiều. Lúc bất lực nhất y thậm chí còn nghĩ đến chuyện chia tay Thẩm Lan. Đương nhiên không phải vì bệnh của hắn mà vì Lâm Uyên Dương không thể nào thay đổi hoàn cảnh của mình, tất cả những gì y đang có đều là thành quả sau hơn mười năm vất vả, y không thể tuỳ tiện từ bỏ địa vị, thế lực và các huynh đệ của mình được.
Nhưng y thật sự không muốn để Thẩm Lan bị thương vì mình nữa, đây đã là lần thứ hai rồi, nếu y tiếp tục ngồi ở vị trí này thì tương lai sẽ có lần thứ ba, thứ tư......
Y không biết mình có thể kiên trì thêm bao lâu nữa.
Nhưng khi ý nghĩ chia tay lóe lên trong đầu, chỉ cần tưởng tượng ra phản ứng của Thẩm Lan sau khi nghe chuyện này sẽ bàng hoàng, sẽ đau lòng, sẽ không thể chịu đựng được......
Thì Lâm Uyên Dương thật sự không nói nên lời.
Cứ để y ích kỷ một lần đi......
Y sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ người mình yêu thật tốt.
"Ơ," Thẩm Lan thấy trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-sinh-nam-vung/2340107/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.