Thẩm Lan đầu tiên là sững sờ, đến khi cơn đau dữ dội gọi lý trí hắn trở về thì mới nhìn trừng trừng gã kia rồi nghiến răng rít lên ba chữ: "Đ* m* mày."
Hắn đấm gãy mũi đối phương làm máu mũi và nước mũi thi nhau chảy xuống ròng ròng, sau đó giơ tay lôi cổ gã xuống rồi thụi mạnh đầu gối vào bụng, ra sức quật ngã tên đàn ông cao gần hai mét.
Cơn đau kịch liệt truyền đến từ cánh tay làm toàn thân hắn toát mồ hôi lạnh, sắc mặt tái nhợt, hắn lao đến cạnh Lâm Uyên Dương, hầu kết nhấp nhô liên tục.
Tim Lâm Uyên Dương như bị một sợi tơ treo lơ lửng giữa không trung, y run giọng nói: "Thẩm Lan! Em thấy sao rồi?"
"Vẫn ổn, đừng lo." Thẩm Lan cắn môi, cánh tay đau buốt làm hắn tỉnh táo lạ thường, toàn bộ thần kinh đều đang kêu gào vì hưng phấn —— Hắn biết điều này rất bất thường, cũng biết bệnh của mình có lẽ đã tái phát nhưng lúc này hắn không khống chế nổi mình nữa.
Hắn ngẩng đầu nhìn lướt qua đám người với ánh mắt hung ác nham hiểm: "Ông đây không muốn giết người, tụi bây đừng ép tao."
Hắn cúi xuống nhặt lên một cây gậy bằng tay trái rồi xông tới nện mạnh vào đầu một tên trước mặt, tên kia chưa kịp phản ứng thì não đã phọt ra ngoài.
Khi thấy có kẻ muốn giết Lâm Uyên Dương, chút nhân từ trong lòng Thẩm Lan đã tan biến sạch, đám người này có chết cũng chưa hết tội.
Hắn quả thực giống như ác quỷ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-sinh-nam-vung/2340102/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.