Dù hắn từng nói mình không muốn làm cảnh sát nhưng từ thời đại học đã tiếp xúc với nghề này nhiều như vậy, nói thế nào cũng có tình cảm, giờ thì......
Thẩm Lan thấy Lâm Uyên Dương sắp rơi nước mắt, dỗ không được liền cúi đầu hôn y, hắn đưa tay còn lại lên xoa mặt Lâm Uyên Dương, thanh âm vô cùng dịu dàng: "Không sao thật mà, qua mấy ngày sẽ lành thôi, sau này không cầm súng nữa là được rồi."
"Đừng buồn," Thẩm Lan cọ mũi Lâm Uyên Dương nói: "Em về anh không vui sao? Mau cười một cái xem nào."
Lâm Uyên Dương cười không nổi, y quay đi tìm Vân Nam Bạch Dược cẩn thận bôi lên tay hắn.
Thẩm Lan ngồi trên ghế salon nhìn Lâm Uyên Dương ngồi xổm bôi thuốc cho mình, trong lòng nhất thời ấm áp dễ chịu như có lông vũ phất qua, hắn bảo Lâm Uyên Dương: "Sau này nếu em thất nghiệp thì anh phải nuôi em đấy."
"Ừ." Lâm Uyên Dương gật đầu rồi ngước mắt nhìn Thẩm Lan: "Đau không?"
Thẩm Lan lắc đầu.
Bôi thuốc xong, Lâm Uyên Dương ôm rương thuốc ngồi cạnh Thẩm Lan rồi nhíu mày nói với hắn: "Ông ấy không cho em đi thì em cứ ở đó là được rồi, anh biết em và người nhà xung đột nên mới không về được. Họ cũng đâu thể nhốt em mãi, đợi họ thả em ra lại tới tìm anh không được sao? Em tháo khớp ngón tay làm gì ......"
Thẩm Lan bĩu môi: "Nhớ anh mà."
Hắn nói tiếp: "Hôm nay cậu em nói nếu em còn ở bên anh nữa thì sẽ phong tỏa kho bãi của anh, em hoảng quá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-sinh-nam-vung/1101239/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.