Ngày hôm sau Thẩm Lan xách bao lớn bao nhỏ về nhà.
"Cha, mẹ, con về rồi."
Thẩm Lan vừa thay giày vừa nói.
"Lan Lan về rồi à?" Mẹ Thẩm oang oang nói vọng ra, "Sao con về mà không nói trước một tiếng? Trong nhà chưa chuẩn bị gì hết, bên ngoài lạnh không? Có mặc nhiều đồ không đấy? Cha con không có dưới lầu à?"
Thẩm Lan ngoáy lỗ tai: "Tự dưng muốn về, con mua rồi, không lạnh, mặc rồi, không có ạ."
"Lão Thẩm? Ông đi đâu rồi? Con ông về kìa!"
"Chậc, mẹ đừng gào nữa, chắc cha đang đánh mạt chược ấy mà." Thẩm Lan để hết đồ xuống rồi ngẩng đầu nhìn mẹ mình: "Lát nữa con sẽ xuống sòng bài dưới lầu tìm thử."
"Ài, thằng nhóc này về mà chẳng chịu nói gì cả." Mẹ Thẩm nói: "Đồ trong nhà đã sắp ăn hết rồi, con mua gì đấy?"
"Mua tôm, còn có thịt bò, cải trắng, rau cần, cá, sườn heo, cái gì cũng mua." Thẩm Lan nói: "Chỉ còn chờ đầu bếp thôi."
"Con gọi điện cho cha con xem, cứ đến lúc cần lại chẳng thấy bóng dáng đâu, mẹ con suốt ngày ở nhà một mình buồn chết."
Khóe miệng Thẩm Lan giật một cái: "Phải không đó."
"Con có ý gì hả? Mới đi mấy ngày đã bắt đầu chất vấn mẹ rồi à? Lan Lan trước kia con đâu có như vậy......"
"Ôi mẹ ơi, con sai rồi." Thẩm Lan vội vàng ngắt lời bà: "Mẹ mau gọi điện cho cha đi, sắp 12 giờ rồi, con chưa ăn cơm đâu, đói muốn chết."
Quả nhiên cha Thẩm chơi mạt chược dưới lầu, nghe Thẩm Lan về liền vội vàng chạy về nhà.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-sinh-nam-vung/1101235/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.