Hiện giờ Lâm Uyên Dương đang rất đau đầu nhưng y không muốn thấy Thẩm Lan tự trách nên cố nén cảm giác khó chịu để dỗ hắn, nghe hắn nói vậy cũng không nhiều lời thêm nữa mà nhắm mắt ngủ.
Sau khi Lâm Uyên Dương ngủ thiếp đi, Thẩm Lan rón rén ra khỏi phòng ngủ gọi điện cho mẹ mình.
"A lô, mẹ." Thẩm Lan cố ý giả giọng khàn khàn.
"Lan Lan, bị sao thế?" Giọng sang sảng của mẹ Thẩm vọng ra từ điện thoại.
"Mẹ, hình như con hơi sốt rồi." Thẩm Lan nói nhỏ: "Con muốn ăn cháo bố nấu."
"Sao con lại bị sốt? Có nặng lắm không? Chẳng phải lần trước đã dặn con trời trở lạnh nhớ mặc thêm áo rồi sao? Thằng nhóc này không chịu nghe lời gì cả......"
Thẩm Lan đưa di động ra xa, đợi mẹ Thẩm giáo huấn xong mới nói: "Mẹ, con biết lỗi rồi, con muốn uống cháo."
"Để mẹ bảo bố nấu cho con, nhưng làm sao đưa tới?"
"Cứ đem đến chỗ lần trước là được rồi ạ." Thẩm Lan nói: "Con sẽ tới lấy."
"Không phải chứ, con bị sốt thì làm sao ra ngoài được, thằng nhóc này dọn nhà còn không cho bố mẹ biết nữa à? Chẳng lẽ con đang giấu bảo bối gì? Sao không cho bố mẹ tới thăm? Con lại lén lút làm chuyện gì sau lưng bố mẹ phải không? Gϊếŧ người hay đốt nhà?" Mẹ Thẩm xổ một tràng dài như súng liên thanh.
Thẩm Lan cực kỳ bất đắc dĩ, trên đời này Thẩm Lan chỉ chịu thua mỗi mình mẹ hắn.
Hắn không muốn giải thích nên vờ vịt làm nũng, "Mẹ, mẹ, đầu con đau quá, mẹ tha cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-sinh-nam-vung/1101226/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.