Chốc lát sau, y cầm điện thoại lên gọi một cuộc.
"A lô, Cố tiên sinh phải không?" Ngữ khí Lâm Uyên Dương bình tĩnh không chút gợn sóng.
"Phải." Giọng Cố Minh Khiêm ưu nhã thuần hậu: "Đêm qua đột ngột tìm đến nhà, xin Lâm tiên sinh thứ lỗi."
Lâm Uyên Dương dừng một chút: "Có chuyện gì à?"
"Tôi muốn gặp Lâm tiên sinh nói chuyện một lần."
"Khi nào?"
"Bây giờ cũng được."
"Ở đâu?"
"Nếu Lâm tiên sinh không ngại thì đến Tinh Hải nhé?"
Tinh Hải là địa bàn của Lâm Uyên Dương. Đó là một khách sạn bốn sao đứng tên y.
Lâm Uyên Dương nghĩ ngợi: "Không thành vấn đề."
Cúp điện thoại xong, Thẩm Lan hỏi y: "Anh biết người hôm qua tới đây là ai à?"
"Ừ, tôi đoán được." Lâm Uyên Dương tựa vào đầu giường: "Nhưng không quen, lâu lắm rồi không liên lạc. Nếu nói có liên hệ gì thì Cố Minh Khiêm chính là kẻ năm xưa đã sai người luân phiên cưỡng bức Hàn Thụy."
Thẩm Lan lập tức mở to mắt, Cố Minh Khiêm...... nhìn không giống người có thể làm ra loại chuyện này, mặc dù trên người hắn toát ra vẻ lạnh lẽo nhưng hành vi cử chỉ đều lịch sự đúng mực, sao có thể...... Thật không ngờ thủ đoạn của hắn lại bỉ ổi như vậy.
Lâm Uyên Dương đứng dậy cầm bộ đồ thẳng thớm ở đầu giường mặc vào rồi giương mắt nhìn Thẩm Lan: "Tôi muốn đi gặp hắn, cậu đi chung không?"
Thẩm Lan gật đầu: "Đi ạ."
Vừa đến Tinh Hải thì lập tức có người ra đón Lâm Uyên Dương.
"Lâm ca, Cố tiên sinh đã đến, đang chờ ngài trên lầu năm đấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-sinh-nam-vung/1101221/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.