Lâm Uyên Dương không thể phủ nhận khi Thẩm Lan dùng ngữ khí gần như trêu chọc nói ra ba chữ kia, trái tim y đập mạnh dữ dội, y tự giễu mình sống hơn ba mươi năm mà còn bị một tên nhóc con trêu chọc.
Y nhếch môi, gượng gạo đánh trống lảng: "Tôi thấy vết thương của cậu chắc hết đau rồi nhỉ, còn có tâm trạng nghĩ những thứ này nữa."
Thẩm Lan lập tức trưng ra vẻ mặt ủy khuất, còn nhe răng trợn mắt để minh họa: "Không có, đau lắm."
Lâm Uyên Dương cười ha ha.
Nhưng sâu trong nội tâm y không hề có ý cười, y đương nhiên hiểu rõ Thẩm Lan hỏi mình vấn đề kia là có ý gì, điều này khiến trong lòng Lâm Uyên Dương vang lên một hồi chuông cảnh tỉnh.
Y và Thẩm Lan đã đến quá gần.
Lâm Uyên Dương có chút ảo não. Y biết rất rõ Thẩm Lan là cảnh sát. Nhưng không thể phủ nhận rằng trên người Thẩm Lan tỏa ra một loại ánh sáng dịu dàng khiến người ta mất tự chủ muốn tới gần.
Hệt như bươm bướm và đám lửa.
Trong lúc nhất thời cả hai không nói gì, ai nấy đều có tâm sự của riêng mình.
"Hôm nay tôi phải ra ngoài, cậu ở nhà một mình nhé." Chốc lát sau Lâm Uyên Dương đứng dậy đi đến tủ tìm quần áo, "Nếu có chuyện gì cứ gọi quản gia, không được nữa thì gọi điện cho tôi."
Thẩm Lan hỏi: "Anh đi đâu vậy?"
"Dạo này không đến kho bãi nên hôm nay đi xem một lát." Lâm Uyên Dương nói, thật ra y chỉ muốn tìm một nơi không có Thẩm Lan để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-sinh-nam-vung/1101203/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.