Thật ra hắn không hề nghĩ đời này có thể thích một người đàn ông, nhưng bệnh trông mặt mà bắt hình dong của Thẩm Lan đã hết thuốc chữa, khi nhìn thấy Lâm Uyên Dương lần đầu tiên hắn đã thấy dáng dấp người này thật đẹp. Ngoại trừ giới tính có chút sai lầm thì quả thực thỏa mãn tất cả mong muốn của hắn về tình nhân.
Nếu họ chưa xảy ra chuyện gì thì có lẽ Thẩm Lan sẽ quên đi, dù sao giới tính cũng là vực Mariana không thể vượt qua được. Nhưng chuyện xảy ra giữa hai người khiến Thẩm Lan thực sự không có cách nào từ bỏ, hắn sống hơn hai mươi năm mà đây là lần đầu tiên mù quáng xúc động đến vậy, ngay cả đàn ông hắn cũng chấp nhận...
Hầu kết Thẩm Lan nhấp nhô lên xuống mấy lần, hắn chậm rãi nhích tới sát mặt Lâm Uyên Dương, nhẹ nhàng hôn lên mi mắt y một cái rồi lui lại.
Thẩm Lan đùa nghịch lưu manh cũng không đỏ mặt, thậm chí còn rất ngang nhiên, hôn người ta xong còn nhìn chằm chằm, nhìn xong lại hôn thêm một cái.
Nửa đêm Lâm Uyên Dương rốt cuộc bị hắn giày vò thức giấc, y vốn ngủ không sâu, khi bị Thẩm Lan bóp mũi đã có cảm giác nhưng chưa muốn tỉnh lại, đến lúc Thẩm Lan hôn lên môi Lâm Uyên Dương thì y mới miễn cưỡng hấp háy mắt nói nhỏ: "Cậu xong chưa?"
"Ài!" Thẩm Lan giật nảy mình, "Anh tỉnh rồi à." Nói xong hắn lại ủy khuất nói: "Em đau quá à, ngủ không được."
Lâm Uyên Dương bất đắc dĩ thở dài, "Cậu ngủ không được nên chọc tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-sinh-nam-vung/1101200/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.