Vốn dĩ khi vừa tra ra người này có thể là gián điệp, Lâm Uyên Dương đã muốn gϊếŧ hắn, nhưng... sau khi nhìn thấy tướng mạo người này thì Lâm Uyên Dương lại bỏ ý định gϊếŧ người, trái lại gọi hắn lên giường, nào ngờ trời đất xui khiến thế nào vị trí lại bị đảo ngược.
Bây giờ Lâm Uyên Dương đã mất cả chì lẫn chài, y càng không thể tuỳ tiện bỏ qua Thẩm Lan, hơn nữa Thẩm Lan nằm vùng lâu như vậy nhưng cũng chưa làm lộ tin tình báo, Lâm Uyên Dương không vội chơi chết hắn, ít nhất cũng phải báo thù lần này trước đã.
Thật ra Lâm Uyên Dương cũng không quá để ý chuyện ở trên hay dưới, nhưng với thân phận cảnh sát của Thẩm Lan thì chuyện này trở nên hơi tế nhị.
Không lâu sau, Thẩm Lan bưng tới hai ly nước và vài lát bánh mì, hắn có vẻ khá hơn nhiều, ít nhất đi đứng không phải khom người nữa, Thẩm Lan một tay cầm ly đưa đến bên môi Lâm Uyên Dương, một tay bưng đĩa bánh mì, nhìn bộ dạng hết sức nịnh nọt.
Lâm Uyên Dương nhíu mày liếc hắn một cái rồi cầm ly nước, hầu kết nhấp nhô, uống từng ngụm nước.
Thẩm Lan ở cạnh hãi hùng khiếp vía, trong lòng thầm nghĩ Lâm Uyên Dương đã bỏ qua cho hắn rồi sao? Mặc dù suýt nữa đã trải nghiệm cảm giác đoạn tử tuyệt tôn nhưng...... theo bản năng Thẩm Lan cảm thấy Lâm Uyên Dương chắc sẽ không dễ dàng bỏ qua vậy đâu......
Ít nhất nếu ai dám có ý định thượng Thẩm Lan thì Thẩm Lan sẽ vác xẻng đào mộ tổ tông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-sinh-nam-vung/1101193/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.