Editor: Yue Trì Vân Phàm đã không xuất hiện trong ba đêm liên tiếp, Hứa Viễn Hàng chỉ có thể gặp cô ở trường vào ban ngày, nhưng họ không có nhiều cơ hội để nói chuyện. Cao Ngạn Thần luôn xuất hiện một cách khó hiểu mỗi khi anh muốn đến gần cô. A, Cao Ngạn Thần nghĩ rằng như vậy là anh không có biện pháp sao? Không khỏi quá ngây thơ. Vào tối ngày 5 tháng 6, Đại Tráng cùng Tiểu Bạch mua rất nhiều thức ăn và đến nhà của Hứa Viễn Hàng, chuẩn bị cho một trận cuồng hoan lớn trước khi thi đại học, cũng được coi là tiệc tiễn biệt cho Hứa Viễn Hàng trước. Sau khi chơi bóng rổ vào ngày hôm kia, ba người thanh niên nằm trên cỏ, thở hổn hển, trò chuyện trời nam đất bắc với nhau, cảm thấy sảng khoái cả về thể chất lẫn tinh thần. Trời dần dần tối sầm lại, Hứa Viễn Hàng đột nhiên nói: “Ngày 9 anh sẽ tới thành phố A.” Đại Tráng thuận miệng hỏi: “Đi làm cái gì?” Tiểu Bạch cũng quay đầu lại và nhìn anh chăm chú. Hứa Viễn Hàng chắp tay sau đầu, nhìn những vì sao lấp lánh trên bầu trời đêm, khẽ thở ra: “Anh từng là người vô địch thế giới, các cậu biết không?” “Ha ha ha ợ.” Đại Tráng tưởng rằng anh đang nói đùa gì đó, cười đến nấc cục đẩy vai anh, “Viễn ca, hôm nay không phải ngày Cá tháng Tư nha!” Vô địch thế giới, đó gần như là thứ chỉ tồn tại ở thế giới khác, làm sao có thể … Đại Tráng cười cười liền ngừng, bởi vì Tiểu Bạch ngốc bạch ngọt thế mà đang nhìn cậu với ánh mắt khinh thường, sau đó lại nhìn đến Viễn ca của mình, vẻ mặt không phải đang nói đùa, Đại Tráng cả kinh giựt bắn lên, tát mình hai cái: “M* kiếp! Mình không nằm mơ.” Cho nên, là thật?! Tiểu Bạch cũng không biết quá khứ của Hứa Viễn Hàng, mỗi người đều có bí mật riêng, nhưng cậu từ đầu đến cuối đều cảm thấy Hứa Viễn Hàng không phải vật trong ao. Hẻm Nam nhỏ bé này không thể vây khốn anh. Tất nhiên, Tiểu Bạch cũng khá ngạc nhiên khi nghe anh nói rằng anh từng là nhà vô địch thế giới. Cùng là một quá khứ, miêu tả trước mặt các anh em liền nhẹ nhàng đi rất nhiều, Hứa Viễn Hàng đơn giản kể lại sự tình, không có che giấu, xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có anh thấp giọng thì thào. Đại Tráng mắt đỏ hoe khi nghe xong câu chuyện, không khỏi liên tưởng đến cảnh tượng lần đầu tiên nhìn thấy Hứa Viễn Hàng, trên người anh khi đó tràn đầy hung ác, thù địch, đánh nhau như kiểu không muốn sống, thì ra trước đó, anh đã trải qua rất nhiều chuyện như vậy... Đại Tráng lau mặt, thận trọng hỏi: “Viễn ca, vậy anh … bây giờ không sao chứ?” Hứa Viễn Hàng lắc đầu: “Vẫn đang khôi phục.” Cơ hội không chờ một ai, nếu bỏ lỡ thời điểm này, rất có thể sẽ mất nó mãi mãi. Như cô nói vậy, buông tay đánh cược một lần đi. Được hay không, phải thử rồi mới biết. Nhưng trong thâm tâm anh rõ ràng. Chỉ có thể đi. Họ không nói gì nữa, mỗi người chìm trong suy nghĩ của riêng mình. Tâm tình phức tạp nhất không ai qua được Đại Tráng, cậu nghĩ Hứa Viễn Hàng sẽ luôn ở lại hẻm Nam. Họ có thể học cùng trường đại học. Họ cũng mở quán cà phê Internet và quầy thịt nướng như trước, thỉnh thoảng ra ngoài đánh nhau, vào thời gian thích hợp gặp gỡ người con gái của đời mình, từng người cưới vợ sinh con rồi cho bọn trẻ kết thông gia từ bé. Đại Tráng đã lên kế hoạch hoàn hảo cho tương lai, nhưng hóa ra từ lâu số phận đã kéo họ đi theo những hướng khác nhau. Viễn ca của cậu đã từng là một nhà vô địch thế giới tỏa sáng, chẳng mấy chốc sẽ sớm trở lại đội tuyển quốc gia, tương lai là vô hạn. Đại Tráng vì lý do này cảm thấy hạnh phúc, vui mừng, tự hào, nhưng đồng thời cũng hơi có cảm giác chua xót bị vứt bỏ, có lẽ nó liên quan đến việc cậu bị mẹ ruột bỏ rơi khi mới sinh ra, cậu thực sự không thể chịu đựng được điều này. Thế nhưng là, có biện pháp nào đâu? Đại Tráng dùng thời gian mấy ngày để từ từ suy nghĩ thông suốt, đường đường là nam nhi trai tráng, cũng không phải là sẽ không nhìn thấy anh nữa, hơn nữa cậu còn có một người anh em là nhà vô địch thế giới, nói ra có biết bao nở mày nở mặt không phải sao?! Đời người ngắn lắm, sao phải đắn đo suy nghĩ dài dòng, nắm bắt thời điểm mới là điều quan trọng nhất. Cho nên, đứng lên mà đi! Đại Tráng và Tiểu Bạch cùng hợp sức trang trí sân trong bằng đèn và bóng bay đầy màu sắc, đồng thời treo hai biểu ngữ trên tường—— “Chúc mừng tốt nghiệp, thanh xuân không bao giờ hết!” “Chúc Viễn ca có một tương lai tươi sáng, NO1 mãi mãi!!!” Đại Tráng dẫn Tiểu Bạch nhảy dưới trăng, thực ra là đang nhảy điên cuồng không có kết cấu gì cả, Tiểu Bạch bị xoay đến choáng váng, may mắn thay, đồ ăn đã đến cậu mới kịp thoát khỏi móng vuốt quỷ dữ của Đại Tráng. Cả hai đi đến lối vào hẻm Nam để lấy đồ, khi quay lại thì một chiếc bàn đã được kê ngay ngắn. Hứa Viễn Hàng từ trong nhà bưng bát đũa đi ra, Đại Tráng trừng lớn mắt, kỳ quái nói: “Anh lấy tận bốn cái bát, còn có ai muốn tới sao?” Sau đó, cậu liền nhìn thấy một bóng dáng xinh đẹp vô song xuất hiện sau lưng Hứa Viễn Hàng, lập tức sững sờ, cứng ngắc quay đầu lại: “Tiểu, Tiểu Bạch, cậu mau véo anh một cái.” Tiểu Bạch im lặng nhún vai: “Tráng ca, là thật.” Đại Tráng “A” một tiếng nhảy dựng lên, lúc tiếp đất thì mặt đất rung chuyển, chưa kịp uống một ngụm rượu mà người đã rất say, lời nói không có tí mạch lạc: “Trời ạ trời ạ, Tiểu Bạch dìu anhhh! Anh hình như sắp ngất rồi.” Tay chân cậu không biết làm sao: “Bạn học Trì cậu quang lâm hàn xá*, thật sự là bồng tất sinh huy*...” Cậu cũng có ngày, ngồi ăn cùng bàn với nữ thần! Đại Tráng dùng thịt toàn thân thề, dù nằm mơ giữa ban ngày cậu cũng không dám mơ đẹp như vậy. Tất cả là nhờ dính hào quang của Viễn ca! Nếu như việc ôm eo trong bức ảnh trước không giải thích được điều gì, thì sự hiện diện của Trì Vân Phàm ở đây vào lúc này đã trực tiếp xác nhận vững vàng mối quan hệ giữa họ. Đại Tráng làm mặt quỷ, giơ ngón tay cái với Hứa Viễn Hàng: Viễn ca anh được lắm đấy, đến cả nữ thần cũng đuổi tới tay rồi. Hứa Viễn Hàng chỉ cười cười, sau khi kéo ghế để Trì Vân Phàm ngồi xuống, anh cũng rất tự nhiên ngồi vào chỗ bên cạnh. Đại Tráng và Tiểu Bạch ngồi đối diện hai người, mặc dù đã quen thuộc địa bàn, nhưng bọn họ khó tránh khỏi vẫn cảm thấy câu nệ*, Đại Tráng cúi xuống nhìn áo phông xắn tay và quần jean giặt đến bạc màu của mình, chết tiệt, mắc cỡ chết đi được! Nếu biết trước đêm nay nữ thần đến, cậu nhất định sẽ mua một bộ quần áo mới. Bây giờ thì quá trễ rồi. (Continue) CHÚ THÍCH *Quang lâm hàn xá: quang lâm = Tiếng tôn xưng khách tới thăm, hàn xá = chỉ chỗ ở của mình=> quang lâm hàn xá = khách tới thăm nhà. *Bồng tất sinh huy(蓬荜生辉): nhà tranh rực rỡ/phát sáng (lời khách sáo) | thường dùng khi khách quý tới nhà hoặc được tặng một vật trang hoàng nhà cửa | rồng đến nhà tôm; quý khách đến nhà; thật là vinh hạnh… *cậu nệ: ngại ngùng, giữ kẽ
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]