Editor: Yue Chụp ảnh xong, Đại Tráng vội vàng ném điện thoại cho Lạc Thiêm Đăng, chắp tay trước ngực nhờ vả cô: "Bạn học, giúp đỡ chút." Nói rồi cậu vọt tới bên cạnh Trì Vân Phàm với tốc độ cực nhanh, kìm lòng không đậu suýt nữa nổ tung trời vì mừng thầm, bắt chước giọng điệu bình tĩnh của Viễn ca, thực tế thì giọng nói run run: "Trì, bạn học Trì, tớ có thể chụp chung với cậu được không?" Biết cậu là bạn của Hứa Viễn Hàng, Trì Vân Phàm đương nhiên không từ chối, cười nhạt gật đầu, trái tim Đại Tráng gần như vụn vỡ khi nhìn thấy, nữ thần đang mỉm cười với cậu kìa! Đỉnh cao của cuộc đời, đỉnh cao của cuộc đời a Đinh Tĩnh Nghi! Ngược lại là Hứa Viễn Hàng có ý kiến không nhỏ, nhìn Đại Tráng liên tục rút ngắn khoảng cách giữa cậu cùng Trì Vân Phàm, anh nhíu mày, trực tiếp vươn tay kéo 180 cân Đại Tráng tới bên cạnh mình. Đại Tráng bị kéo đến nỗi lộ ra một nửa vai, mặt ngu ngơ, thậm chí còn không thèm để ý cổ áo, chỉ nghĩ: vì sao thế? Không phải cậu chỉ muốn tiếp xúc gần gũi với nữ thần một chút sao? Anh thậm chí còn ôm eo người ta kìa! Chờ chút! Đại Tráng đột nhiên linh quang lóe lên, chẳng lẽ cái ôm eo thân mật mang tính chiếm hữu này lại xảy ra giữa các bạn học bình thường sao? Cậu nhanh chóng kết nối những gì xảy ra giữa bọn họ mà cậu biết, từ lần tiếp xúc đầu tiên trên giảng đường trong cuộc họp vận động tuyển sinh đại học, lại đến hai ngày trước Viễn ca của cậu nói thành tích đột nhiên tăng mạnh là do uống thuốc siêu bổ, tên thuốc gọi là... Yêu! Cậu đúng là óc heo, lúc đó còn tưởng nhầm là "Ngải", nói như vậy, là nữ thần giúp Viễn ca của cậu học bổ túc sao? Bây giờ nghĩ lại, mọi thứ đều để lại dấu vết. Tại sao vừa rồi Viễn ca lại phản ứng lớn như vậy? Vì cậu mà, ăn, dấm, rồi! Đại Tráng đi đến kết luận: Đảm bảo có một loại quan hệ thầm kín nào đó giữa Viễn ca và nữ thần của cậu! Cậu rất muốn có thêm chứng cứ, ai ngờ Hứa Viễn Hàng thậm chí còn không thèm liếc nhìn cậu, giọng điệu của anh nhàn nhạt: "Nhìn ống kính đi." Đúng ha, đang chụp ảnh mà! Đại Tráng lập tức quay đầu lại, tay so cái kéo hô "cà tím", cười lộ ra hàm răng trắng. Mặc dù dục vọng bát quái không được thỏa mãn, nhưng đạt được thành tích chụp ảnh chung với nữ thần, đại sự ký của Đinh thị lại thêm một nét huy hoàng nữa, Đại Tráng sung sướng đến mức xoay quanh tại chỗ, cười đến độ chỉ còn lại một khe nhỏ trong mắt. Hứa Viễn Hàng cuối cùng cũng thu lại tay trên eo Trì Vân Phàm, nhẹ nắm thành quyền ở bên người, anh lấy lại điện thoại từ tay Lạc Thiêm Đăng, nhìn xuống những bức ảnh, mỉm cười. Đây là bức ảnh đầu tiên họ chụp cùng nhau. Sẽ còn rất nhiều rất nhiều nữa trong tương lai. Từ đồng phục học sinh đến váy cưới, anh sẽ luôn là người đứng cạnh cô. Hứa Viễn Hàng nghiêng người, hơi cúi xuống, nói gì đó vào tai cô, Trì Vân Phàm sửng sốt, trên khuôn mặt trắng nõn hiện lên vẻ khó hiểu, nhưng anh không giải thích, chỉ nở một nụ cười xấu xa đạt được mục đích, rồi thản nhiên vẫy tay chào, liền bước đi. Khi mọi người đang tản ra xung quanh trường để chụp ảnh lưu niệm thì bóng dáng của Tiêu Dĩnh xuất hiện trong phòng học trống trải của lớp 21. Cô ta tìm chính xác vị trí của Trì Vân Phàm, tìm thấy một túi văn phòng phẩm màu trắng từ trong ngăn kéo, túi văn phòng phẩm này là quà Quốc tế thiếu nhi được gửi cho tất cả học sinh vào buổi sáng, bên trong đựng dụng cụ cần thiết mang theo khi thi do nhà trường thống nhất đặt hàng, bao gồm bút chì 2B đặc biệt, bút ký tên màu đen và tẩy. Tiêu Dĩnh mang găng tay dùng một lần, lấy cây bút chì 2B từ trong túi văn phòng phẩm ra, lại lấy ra một cây bút giống hệt trong chiếc túi nhỏ trả về. Mặc dù hai cây bút có hình dáng giống nhau nhưng lõi bút đã bị cô ta thay đổi, nồng độ carbon cực kỳ thấp, về cơ bản máy móc không cách nào nhận diện được. Thủ khoa tỉnh sao. Khoé miệng cô ta hiện lên nụ cười mỉa mai, 0 điểm ở tất cả các câu hỏi trắc nghiệm có cứu được Thủ khoa không? Đến lúc đó cũng đừng để mọi người cười lệch quai hàm mới tốt. Ha ha, chẳng phải thành tích của mày lợi hại sao? Đến lúc đó, ngay cả chút vốn liếng này cũng sẽ không còn, cái người baba luôn nâng mày lên tận trời sẽ đối xử với mày ra sao đây? Người sĩ diện như vậy, kết quả bị chính đứa con gái mà mình luôn làm kiêu ngạo tát vào mặt... Tiêu Dĩnh tưởng tượng ra cảnh đó, cảm thấy sảng khoái vô cùng, bất bình tích tụ trong lòng cô ta biến mất, lần này Trì Vân Phàm đừng nghĩ có được Thủ khoa, dù có giỏi đến đâu, nếu mất hết điểm trắc nghiệm, liệu có thể đỗ đại học hay không cũng khó mà nói. Ngay cả khi nộp đơn kiểm tra điểm vào thời điểm đó, nhiều nhất chỉ có thể phát hiện vấn đề là do cây bút mà ra, nhưng sau đó mọi thứ đã quá muộn. Hơn nữa, ai có thể kết nối chuyện này với Tiêu Dĩnh cô ta chứ? Có tiếng cười từ bên ngoài, có người đang đến, Tiêu Dĩnh vội vàng đóng khóa kéo của túi văn phòng phẩm, nhét lại vào ngăn kéo, nhanh chóng rời đi. Trong phòng học lại khôi phục bình tĩnh, như thể không có chuyện gì xảy ra. Máy quay trong góc tiếp tục hoạt động trong âm thầm. Khi gần đến giờ học, Trì Vân Phàm mới quay trở lại lớp học, Mục Điềm dây dưa với cô hết cỡ, giống như máy lặp lại: "Tiểu Phàm nhi, thành thật giải thích, chuyện gì đang xảy ra giữa cậu và Hứa Viễn Hàng hả?" Trì Vân Phàm thờ ơ hỏi: "Có gì là có gì?" "Tớ đã nhìn thấy hết rồi nha." Mục Điềm so sánh ánh mắt của mình, "Mắt thấy mới là thật, đừng mơ chống chế." Trước đó, Mục Điềm đã tặng một món quà đầy kích thích trong bữa tiệc sinh nhật của Cao Ngạn Thần, điều này khiến anh đoạn tuyệt quan hệ với cô nàng luôn. Hôm nay, anh cuối cùng đã trở lại trường để chụp ảnh tốt nghiệp, cô nàng bắt được cơ hội chủ động lấy lòng, nhưng anh ấy vẫn không để ý tới cô nàng gì cả. Sau khi hai người chụp ảnh chung với Trì Vân Phàm, Mục Điềm trực tiếp kéo Cao Ngạn Thần đi, kết quả đàm phán đến một nửa, sự chú ý của Cao Ngạn Thần bị thu hút ở một nơi nào đó ở tầng dưới, cô nàng nhìn theo ánh mắt của anh, cũng giật nảy mình. Hứa Viễn Hàng ban thể dục đang đứng bên cạnh Tiểu Phàm nhi, mà á, thậm chí còn vòng tay qua eo cậu ấy nữa! Cho nên, đây là tình huống như thế nào? Trì Vân Phàm biết tính cách không bỏ cuộc nếu không đạt được câu trả lời của cô nàng, đành phải nói: "Nó rất đơn giản, chụp một bức ảnh nhóm với các bạn cùng lớp thôi." Mục Điềm nghĩ kỹ, xem ra cũng là như vậy, hai người bọn họ thấy thế nào cũng không giống sẽ đến với nhau, mà Hứa Viễn Hàng là người nào chứ, đã từng là thiếu niên bất lương, một tên vô lại, bất cần đời, đoán chừng là muốn tranh thủ cơ hội chụp chung với hoa khôi của khối trước khi tốt nghiệp, thuận tiện chiếm chút tiện nghi đi. Mục Điềm nhớ lại phản ứng của Trì Vân Phàm lúc đó dường như không có gì bất thường, có lẽ cô cũng không phát hiện ra Hứa Viễn Hàng đặt tay lên eo mình. Hứa Viễn Hàng này thật sự quá xấu xa, quả thực khó lòng phòng bị. Ban ngày đừng bảo anh ta là người. Màn hình điện thoại của Trì Vân Phàm sáng lên, Hứa Viễn Hàng đã gửi một bức ảnh tới đây, là ảnh được chụp chung trước đó. Cô ngây người nhìn nó, không tự chủ được nhớ lại những lời anh đã nói-- "Cười thế này, có phải cậu thích tôi hay không?" (Continue)
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]