Chương trước
Chương sau
Hai người nắm tay nhau lặng lẽ đi qua hình thoi trên mặt đất. Bên cạnh họ là hai hàng bia mộ trang trọng cùng những cây tùng cây bách bởi vì cái bóng của bọn họ xẹt qua mà lâm vào trong bóng tối ngắn ngủi. Sau đó lại được ánh trăng như nước chiếu sáng, bóng tối nơi mặt đất thay đổi.
Sau khi đi được khoảng mười phút, Trì Vân Phàm cảm thấy lòng bàn tay có chút ướt át, dinh dính. Hẳn là mồ hôi của Hứa Viễn Hàng. Tay anh nóng như có lửa đốt. Cô cảm thấy kỳ quái vì nhiệt độ lúc này đang xuống thấp, anh vội vàng ra ngoài, trên người chỉ có chiếc áo phông đen dài, làm sao mà nóng được?
Cô nghiêng đầu hỏi: "Cậu rất nóng hả?"
Hứa Viễn Hàng nghĩ thầm, làm sao không nóng cho được? Ông đây nhanh nóng đến phát nổ. Tiền đồ, Hứa Viễn Hàng, không phải chỉ nắm tay một cô gái sao? Cũng không phải chưa.. Được rồi, thật đúng là chưa từng nắm qua, nhưng không đến nỗi nào đi. Vì sao cảm giác toàn thân đường như không ổn vậy?
M* kiếp.
Trong lòng rối loạn, trên mặt vẫn giữ nguyên vẻ lạnh lùng: "Không nóng."
Trì Vân Phàm vạch trần sự thật: "Nhưng tay của cậu đang đổ mồ hôi kìa."
"Thật sao?" Hứa Viễn Hàng môi lưỡi khô khốc, hầu kết hung hăng run rẩy, "Làm sao dám chắc đó là mồ hôi của tôi? Chưa từng nghe qua một câu sao: Nam là lửa, nữ là nước. Nam phụ trách đốt, nữ mới phụ trách ra nước.."
Anh nói đến đây bỗng nhiên dừng lại.
Trời ạ.
Sao lại cảm thấy những lời này nghe thật mờ ám*, hướng về phương hướng khó tả như vậy.
(*Yue: Nguyên văn là cua đồng: 河蟹 có nghĩa là bị xóa, bị che đi. Vì vậy, "cua đồng" còn có nghĩa là không rõ ràng, mập mờ)
Liếc mắt nhìn qua, Trì Vân Phàm hình như không có phản ứng gì khác thường. Ngẫm lại cũng đúng, gia giáo nhà cô nghiêm như vậy, cầm kỳ thư họa, phẩm vị tao nhã. Kết giao cũng đều là con cái nhà giàu như Mục Điềm-Cao Ngạn Thần, phỏng chừng đến lời nói thô tục cũng chưa từng nghe qua đi?
Có thể nghe hiểu được anh nói mới là lạ.
Trên thực tế, Trì Vân Phàm đang suy nghĩ về lời nói của anh. Chẳng qua là nửa câu đầu tiên, có thể là cô ra mồ hôi, mặc dù cô bình thường rất ít khi đổ mồ hôi trong lòng bàn tay trừ phi vận động kịch liệt nhưng hoàn cảnh bây giờ không như bình thường, tâm tình cô tương đối khẩn trương, cũng không loại trừ khả năng này.
Về phần nửa câu sau --
Trì Vân Phàm nhớ tới lúc trước, sau khi thua vụ cá cược chạy đua anh đã dạy cô rằng: "Về sau, loại cá cược mặc người xử trí này không nên tùy tiện nói với bất kỳ ai", cùng câu nói vừa rồi: "Về sau, không nên tùy tiện dùng ánh mắt vừa rồi nhìn người khác", cô cau mày, dùng câu của anh đáp trả lại anh: "Về sau, không nên tùy tiện nói câu như vậy với con gái."
"Nếu tôi ghi âm, ngày mai tôi có thể kiện cậu về tội quấy rối tình dục."
Hứa Viễn Hàng sững sờ, hóa ra nghe hiểu được à.
Anh lại nhìn bộ dáng nghiêm túc đứng đắn của cô, nhìn thế nào đều cảm thấy.. Đáng yêu?
Chỉ cảm thấy tim như bị một sợi lông nhẹ nhàng lướt qua, ngưa ngứa, anh lộ ra nụ cười gian xảo, mở miệng liền ra lời cợt nhả: "Đây là cậu đang quản tôi à?"
"Chỉ có vợ tôi mới có thể quản tôi."
Trì Vân Phàm: "..."
Trì Vân Phàm - Người từ trước đến nay bình tĩnh, người từ trước đến nay được "chúng tinh phủng nguyệt" dỗ dành cũng không biết phải làm thế nào với tên con trai lưu manh này.
Cô trừng mắt nhìn anh, Hứa Viễn Hàng ý cười không giảm, đôi mắt đen như lóe lên những vì tinh tú, anh nghiêm túc gật đầu: "Được rồi, cô giáo Trì."
Đường viền môi buông lỏng, khóe môi hơi cong lên, em cho rằng tôi sẽ tuỳ tiện nói loại lời này với các cô gái khác sao? Cũng chỉ nói với em mà thôi.
Rẽ một cái, đi bộ về phía tây vài phút, bọn họ liền ra khỏi nghĩa trang.
Hai bàn tay đang nắm chặt theo đó nới lỏng, cảm giác mềm mại lập tức biến mất. Làn gió lạnh trong núi gấp không chờ nổi mà luồn vào giữa năm ngón tay, Hứa Viễn Hàng lặng lẽ nắm chặt tay. Ngón tay chạm vào lòng bàn tay thấm ướt, một lát sau, độ ấm không thuộc về anh kia, cũng không giữ được.
Trì Vân Phàm không để ý đến hành động của anh, cô bước đến dưới đèn đường, cúi đầu nhìn điện thoại, ấn mở App gọi xe, hệ thống tự động hỗ trợ định vị, cô nhập điểm đến theo cách thủ công, sau đó bấm "Gọi xe chuyên dùng".
Hứa Viễn Hàng cũng đang cầm điện thoại di động định gọi xe, nhìn thấy cảnh này thì vô cùng ngạc nhiên. Không phải chứ, cô ấy là một đại tiểu thư đi học tan học đều được xe sang đưa đón mà sao thao tác đặt xe online này lại thành thạo như vậy? Nhưng nghĩ lại, cô còn biết đánh người, đặt xe cũng không có gì quá ngạc nhiên.
Sau khi đặt xe, đợi biết lâu mà vẫn không có tài xế nào nhận đơn.
Chẳng lẽ là quá trễ rồi?
Trì Vân Phàm nhìn vào màn hình điện thoại, còn kém mười phút liền mười hai giờ.
Hứa Viễn Hàng nghiêng người hỏi: "Còn chưa có người nhận à?"
Cô khẽ "Ừm", đôi môi hồng khẽ mím lại.
Hứa Viễn Hàng tâm vừa động liền đưa tay ra, nhanh chóng cởi bỏ dây buộc tóc của cô, mái tóc đen nhánh xõa xuống, bao phủ cả lưng và vai cô. Hương thơm của mái tóc bị buộc lên trước đó như có như không tràn ra, tóc đen da trắng như tuyết, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn như ngọc thượng hạng, kết cấu trong suốt như pha lê, như thể từ trong ra ngoài đều phát ra ánh sáng.
Anh thậm chí không thể chớp mắt.
Trì Vân Phàm quá mức nhập tâm, mất mấy giây mới nhận ra tóc mình đang xõa tung, không biết là do người bên cạnh chơi xấu. Cô nhìn quanh trên mặt đất nhưng không thấy dấu vết của sợi dây buộc tóc nên đành phải mặc cho tóc dài tán loạn.
Hứa Viễn Hàng lặng lẽ nhét sợi dây buộc tóc vào trong túi quần.
Lại đợi một hồi, vẫn không ai nhận đơn.
"Lấy điện thoại ra cho tôi xem một chút."
Trì Vân Phàm đưa điện thoại di động tới.
Hứa Viễn Hàng đơn giản lướt qua giao diện, nhịn không được bật cười: "Định vị này của cậu.."
Hệ thống tự động định vị là một nơi nào đó ở nghĩa trang.
Anh càng cười to hơn: "Nửa đêm, điểm xuất phát là tại nghĩa trang trên núi hoang, đoán chừng tài xế không nhận đơn vì sợ đón xe không phải là người đi."
Nghe vậy, Trì Vân Phàm hiếm khi biểu hiện tán thành với anh cùng biểu cảm một lời khó tả.
Hứa Viễn Hàng hủy cuốc xe, dự định thay cái định vị khác. Ai biết nơi này quá xa xôi, cũng chỉ có nơi nào đó ở nghĩa trang mới có thể định vị đúng chỗ của họ. Anh có chút bất đắc dĩ nhún nhún vai, lại nghĩ tới cái gì, bấm vào cuộc gọi của cô, ấn một chuỗi số rồi ấn gọi, ngay sau đó, điện thoại trong túi quần của anh nhận được tín hiệu mà rung lên.
"Lưu số điện thoại để tiện liên hệ."
Anh còn vô cùng chu đáo giúp cô lưu tên danh bạ ba chữ "Hứa Viễn Hàng".
"Ồ, thì ra cậu cũng dùng Wechat à."
Vậy liền.. Thuận tiện cũng thêm một cái đi.
Không đợi Trì Vân Phàm đáp lại, Hứa Viễn Hàng nhanh chóng di chuyển ngón tay và trực tiếp dùng điện thoại di động của cô để thêm tài khoản WeChat của mình, sau đó lấy điện thoại di động từ trong túi ra, mở tin nhắn xin kết bạn trên ứng dụng, nhấp vào "Chấp nhận".
Liền mạch lưu loát.
Làm xong hết, anh mới không nhanh không chậm trả điện thoại lại cho cô, dưới ánh đèn mờ ảo, khuôn mặt tuấn tú của anh tràn đầy ý cười.
Bây giờ, cả số di động và WeChat đều tới tay.
Chưa bao giờ thấy qua lưu manh có khiếu diễn xuất như vậy.
Số di động thì có thể cho, nhưng WeChat riêng tư như thế.. Trì Vân Phàm mở màn hình bấm vào WeChat không chút do dự, vừa định xóa kết bạn thì nghe thấy anh nói nhỏ: "Bạn học, trước khi làm việc gì đó, hãy nghĩ đến hậu quả."
Anh đang nhắc nhở và đe dọa cô, anh đã nắm chặt nhược điểm của cô.
Trì Vân Phàm nhắm lại mắt, lúc mở ra thì ánh mắt đã khôi phục lại bình tĩnh. Cô thoát khỏi Wechat, bấm vào ứng dụng đặt xe, đặt lại. Sau đó bấm vào ô thêm phí cảm ơn, nhập số tiền 1000, lại nghe anh nói: "Chậc chậc chậc, một ngàn tệ phí cảm ơn, thật giàu có."
"Biết cậu nhiều tiền đến không có chỗ tiêu, nhưng cậu tin hay không, lần này sẽ có người nhận đơn kèm theo khả năng chúng ta bị cướp tiền cướp sắc trong đêm nay cũng tăng lên".
Trì Vân Phàm quay lại nhìn anh một cách kỳ quái.
Hứa Viễn Hàng nhìn bầu trời đêm và ngâm nga một bài hát: "Công chúa trong tháp ngà, nàng có biết hay không, bên ngoài không chỉ có ác long, còn có lòng người hiểm ác.." [1]
Nói rõ không được sao? Một hai phải khó ở dùng lời bài hát để chế giễu cô thiếu kinh nghiệm sống và không hiểu lòng người hiểm ác?
Nếu anh ta là người có kinh nghiệm đối nhân xử thế, thì Trì Vân Phàm đành phải thành tâm thành ý thỉnh giáo: "Xin hỏi tôi nên thêm bao nhiêu vào phí cảm ơn?"
Hứa Viễn Hàng vươn ngón tay lên trời, giọng điệu rất ngông cuồng: "Một trăm tệ không thể nhiều hơn."
Quả nhiên, sau khi thêm phí cảm ơn, rất nhanh liền có tài xế nhận đơn.
Tài xế gọi điện thoại tới, là Hứa Viễn Hàng nghe. Sau khi cuộc gọi được kết nối, bên kia là một mảnh im lặng quỷ dị, anh mở miệng trước: "Này."
Nghe giọng nói của anh, rõ ràng có thể cảm thấy được tài xe nhẹ nhõm một phen: "À, cậu đặt xe đúng không? Cỡ, cỡ mười phút nữa tôi có thể đến nơi."
(Continue)
CHÚ THÍCH​
[1]: "Công chúa trong tháp ngà, nàng có biết hay không, bên ngoài không chỉ có ác long, còn có lòng người hiểm ác.."​
Nếu mình nghĩ không lầm, Hứa Viễn Hàng đang hát 1 câu trong bài hát: "Mother Knows Best " của bà mẹ phù thủy Gothel trong phim"Tangled-Công chúa tóc mây". Bên Trung nó dịch hình như không sát nghĩa đen của bài hát lắm. Nghe có vẻ văn chương hơn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.