Editor: Yue
Lạc Thiêm Đăng không biết cô muốn làm cái gì, nghẹn ngào nói: "Hôm qua, chiều hôm qua." Lại yếu ớt bổ sung, "Sau khi tan học."
Lúc ấy bên trong còn chưa có bì thư.
Trì Vân Phàm gật gật đầu, cô đứng lên: "Thưa thầy, em biết quỹ lớp bị mất trộm đang ở đâu."
Cả lớp xôn xao.
Được giáo viên ra hiệu, Trì Vân Phàm trực tiếp mang theo cặp đi lên bục giảng, Lạc Thiêm Đăng nhìn qua bóng lưng của cô, căn bản khống chế không nổi, sợ đến độ run thành cái sàng.
Trì Vân Phàm đem vật phẩm trong cặp đổ ra, khiến người khác chú ý nhất chính là cái bì thư chứa quỹ lớp kia, lớp trưởng cũng không kịp chờ đợi chạy lên bục giảng, kích động cầm lấy bì thư: "Đúng, chính là nó!" Cô nàng đếm ngay tại chỗ.
Trong lúc mọi người căn cứ vào chiếc cặp để xác nhận thân phận kẻ trộm mà bàn tán, đúng lúc đó Trì Vân Phàm mở miệng: "Kẻ trộm không phải chủ nhân chiếc cặp này."
Mọi người hoang mang: "Vì sao?"
Đây không phải bắt được cả người lẫn tang vật hay sao?
Chủ nhiệm lớp cũng có chút không nghĩ ra.
"Bởi vì, trên bì thư không có vân tay của cô ấy."
Các bạn học trăm miệng một lời: "Làm sao cậu biết?"
Thần kinh đang căng cứng của Lạc Thiêm Đăng bỗng nhiên nới lỏng, trước đó bạn cùng bàn không cho cô đụng bì thư, thì ra là đạo lý này. Đúng vậy, tại sao không nghĩ ra? Chỉ cần trên bì thư không có vân tay của cô, chẳng phải cô có thể tẩy sạch hiềm nghi hay sao?
Không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-sinh-khong-ngay-tho/161700/chuong-7-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.