Editor: Yue
Câm nín.. Mô Phật, con xin lỗi.
So với người thật, ảnh chụp còn hạn chế hơn, thậm chí không chụp ra được một nửa nhan sắc của cô.
Đồng phục học sinh phóng khoáng, không có cái kiểu dáng gì, cố tình dáng vẻ cô tự nhiên hào phóng đem bộ đồ đó nâng cấp hẳn lên. Làn da như tuyết môi anh đào, mặt mày tinh xảo, một cái nhăn mày một nụ cười, mỗi một động tác đều tràn đầy xinh đẹp, giống như bước ra từ trong tranh vậy.
Rõ ràng có thể dựa vào giá trị nhan sắc, lại cố tình dùng tài năng đến nghiền ép bọn họ.
Giọng cũng quá dễ nghe, giống như nước suối trong núi chảy róc rách, trong trẻo sạch sẽ, không thể nghi ngờ đây là một bữa tiệc của cả thị giác lẫn thính giác.
Ở trong góc, Đại Tráng nghiêng người chạm vào vai Hứa Viễn Hàng: "Viễn ca, bản kiểm điểm này rất xứng đáng."
Hứa Viễn Hàng không nói gì, nhìn cô gái đang đứng ở nơi chói mắt nhất trên sân khấu. Biểu lộ không rõ mặn nhạt, dưới đôi mắt thâm thúy lại không dễ phát hiện mà xẹt qua ý cười.
Cô mặc đồng phục của anh thật là đẹp.
Tiêu Dĩnh ngồi ở hàng ghế đầu phản ứng dữ dội nhất, cô ta trợn mắt không tin được, muốn rách cả mí mắt, tròng mắt suýt rơi ra, làm sao có thể? Sao có thể như thế được? Bộ đồng phục của Trì Vân Phàm mặc vẫn còn nguyên cả hai ống tay áo, cũng không có bản thảo nào trong tay, vẫn lạc quan phát biểu, tự nhiên lại trôi chảy.
Tiêu Dĩnh không thể chấp nhận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-sinh-khong-ngay-tho-gia-thuan-tinh/1812364/chuong-12-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.