Editor: Yue
"Hôn cậu cũng được à?"
"Nếu cậu thắng."
Hai người tới sân điền kinh, nhóm học sinh trước đó tập chạy bộ đều tụ ở bên cạnh hố cát, bắt đầu tiến hành huấn luyện nhảy xa.
"Không phải chứ, tôi nói cậu.." Hứa Viễn Hàng liếc xéo cô, lại xác nhận một lần, "Nghiêm túc hả?"
Thật muốn cùng anh so bốn trăm mét?
Trì Vân Phàm đối đầu ánh mắt anh, không mặn không nhạt hỏi: "Làm sao, cậu không dám?"
Mở.. Cái trò đùa gì vậy?
Hứa Viễn Hàng căn bản không muốn so cùng cô, đây là một trận tranh tài không cần so cũng biết cô sẽ thua rất thảm. Các cô nàng thiên kim đại tiểu thư ở trong gia cảnh ưu việt này, từ nhỏ bị người trong nhà nâng như hòn ngọc quý trên tay mà lớn lên, muốn gió được gió muốn mưa được mưa, tưởng rằng cả thế giới đều phải xoay quanh mình có phải không?
Chỉ sợ lần này cô phải thất vọng rồi.
Khiêm tốn chút mà nói, trên sân điền kinh này, Hứa Viễn Hàng còn chưa từng gặp được đối thủ có thể sánh ngang mình, chớ nói chi một nữ sinh yếu đuối như cô, thắng cô, đơn giản tựa như ăn cơm uống nước, coi như nhắm mắt chạy, anh cũng có thể bỏ cô một khoảng cách xa tít.
Thua liền mặc cho tôi xử trí?
Tiểu cô nương cậu tâm tư đơn thuần như vậy cha mẹ cậu biết không?
Thật tùy ý tôi xử trí?
Biết tôi muốn xử trí cậu thế nào hay không?
Trì Vân Phàm không biết suy nghĩ trăm phương nghìn kế đầy háo sắc của Hứa Viễn Hàng, chỉ thấy anh nhìn mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-sinh-khong-ngay-tho-gia-thuan-tinh/1812361/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.