*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Theo sự hiểu rõ của Hứa Viễn Hàng đối với lão Thang, chỉ cần anh cắn chặt câu nói vết bầm là do hôn, lão Thang cho dù không tin, cũng không làm gì được anh, nhiều lắm là tận tình khuyên bảo thuyết giáo vài phút, nhưng anh không nghĩ tới, Trì Vân Phàm sẽ trùng hợp xuất hiện ở cửa văn phòng như vậy, mà lý do anh vừa mới nói bậy, khẳng định cô nghe được. Trì Vân Phàm là người biết sự kiện đánh nhau hôm qua, Hứa Viễn Hàng ngược lại không để ý cô có thể vạch trần sự thật trước mặt chủ nhiệm lớp hay không, anh càng để ý.. Là cái gì? Bản thân anh cũng không rõ, có thể là, muốn cô cảm kích mình, chứ không phải để cô nghe được loại đối thoại này -- "Tại sao lại có vết bầm này?" "Hôn môi với bạn gái." Rất ahihi huỷ hình tượng. Trì Vân Phàm cố tình đem phong phạm thục nữ bảo trì đến cực hạn, chẳng những không phá đám, còn giống như cái gì cũng không nghe thấy, chậm rãi đi đến, lồng ngực Hứa Viễn Hàng bỗng nhiên nghẹn lại một hơi, thà là cô cho chút phản ứng, dù là chế giễu cũng được, anh sẽ không cảm thấy bị đè nén như thế. Anh nhìn cô đi đến trước bàn làm việc của giáo viên âm nhạc, ý cười yếu ớt: "Cô Ngải, em đến trả chìa khóa phòng âm nhạc." Lớp mười có một cô bé đàn em muốn tham gia tranh tài piano tỉnh, bởi vì Trì Vân Phàm có kinh nghiệm chuyện tranh tài, lại cầm qua không ít giải thưởng chất lượng cao, đàn em bí mật tìm tới, hi vọng cô có thể hỗ trợ chỉ đạo, cô cũng không am hiểu cự tuyệt người khác, thế là liền đồng ý. Trì Vân Phàm cùng giáo viên âm nhạc có quen biết, nên cho cô mượn phòng âm nhạc làm chỗ luyện tập, hôm qua đàn em đi thi, Trì Vân Phàm liền muốn tới trả lại chìa khóa. Cô giáo Ngải rất thích bạn học sinh này, tướng mạo khí chất đều tốt, thành tích ưu tú dị thường, lại có thiên phú piano cực cao, đáng tiếc chí hướng không ở chỗ này, làm giáo viên âm nhạc như bà chỉ có thể bóp cổ tay thở dài. Bà vội vàng kéo một cái ghế qua để Trì Vân Phàm ngồi: "Liên thi tám trường lần này.." Bên này trò chuyện, bên khác, lão Thang cuối cùng từ trong khiếp sợ lấy lại tinh thần: "Hôn, hôn.." Ông một bó tuổi rồi, nói ra đều cảm thấy e lệ, cũng may gương mặt mo đầy nếp nhăn, mới không dễ dàng lộ vết ửng đỏ. Ông tức đến bật cười, miệng có bao lớn, dùng sức mạnh cỡ nào mới có thể hôn thành bầm dập khoé môi đến như vậy, trước khi khoác lác tốt xấu gì cũng viết cái bản nháp đi. Tiếng nói mềm mại vang vọng trong tai, càng thêm phiền lòng, Hứa Viễn Hàng lộ ra vẻ không kiên nhẫn, chỉ muốn mau chóng kết thúc chủ đề: "Viết kiểm điểm, chạy mười vòng, ba trăm cái hít đất, tùy thầy xử trí *." (*Yue: Đối phó, giải quyết vấn đề cụ thể do tình hình đề ra) Lão Thang dựng râu trừng mắt: "Em bị phạt đến có kinh nghiệm rồi đúng không?" Hứa Viễn Hàng thờ ơ nhếch khóe miệng, quên mất đang bị thương, khẽ động liền đau, nhưng anh nhịn xuống sắc mặt không thay đổi. "Tiểu Hứa à," Lão Thang đưa tay đặt ở trên vai anh, vỗ hai lần, thấm thía nói, "Em tiếp tục như thế, không phải biện pháp đâu." Nhẹ giọng, thả một liều thuốc mạnh: "Ngẫm lại quá khứ của em đi, em thật sự cam tâm sao?" Hứa Viễn Hàng cứng đờ cả người, cỗ hơi thở hầu như lúc nào cũng tản ra hững hờ nháy mắt thu liễm hơn phân nửa, đáy mắt càng thêm thâm thúy, tâm tình phức tạp cuồn cuộn dâng lên không cách nào nhìn rõ. Lão Thang cũng không muốn ép anh quá chặt: "Quay về suy nghĩ thật kỹ lại." Hứa Viễn Hàng đang muốn đi, lão Thang đã phát hiện ra ý đồ liền nói: "Nhưng phạt thì vẫn phải phạt, xung quanh bể bơi này, liền do em phụ trách rửa sạch." Hứa Viễn Hàng: "..." Anh rời khỏi chưa được hai phút, chuông vào học liền vang lên, Trì Vân Phàm cũng ngừng nói chuyện phiếm cùng cô giáo Ngải, chuẩn bị về phòng học lên lớp, cô vừa đi ra cửa, Tiêu Dĩnh từ cầu thang xuất hiện, đi đến đối diện cô. Tiêu Dĩnh nghiêng đầu, ánh mắt khiêu khích nhìn cô. Trì Vân Phàm mắt nhìn thẳng, như thể trước mắt không có người này, đi ngang qua cô ta. Một bằng chứng sống sờ sờ, chứng minh ba ba phản bội mẹ đứng ở trước mắt, Trì Vân Phàm sao có thể không có bất kỳ cảm xúc gì, nhưng từ trước đến nay cô quá am hiểu che giấu cảm xúc của mình, cũng không để lộ một tia manh mối nào. Tiêu Dĩnh cắn răng nghiến lợi nhìn chằm chằm bóng lưng càng lúc càng xa của cô, liên tục dùng sức dậm chân mấy cái. Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì đều là con gái Trì Hành Kiện, mày luôn luôn cao cao tại thượng như vậy, lấy thân phận đại tiểu thư Trì gia, quang minh chính đại hưởng thụ tất cả sủng ái của mọi người, mà tao chỉ có thể vĩnh viễn núp ở trong bóng tối, không thể lộ ra ngoài ánh sáng, thậm chí cũng không có tư cách mang họ Trì? Không, cam, tâm! Làm sao mà cam tâm được? Chuông vào học chính thức vang lên, tiết này là môn Địa lý. Giáo viên sau khi giảng những thứ có trong sách xong, cho học sinh xem một video ngắn. Trong video, biển cả rộng lớn xanh biếc, sóng biển nhấp nhô, theo ống kính zoom gần lại, một con cá voi nằm trên bờ biển, không nhúc nhích, hình như là chết rồi, dưới góc phải xuất hiện lời giải thích: "Cá voi đang mang thai bị đẩy dạt vào bờ biển Thượng Hải, hai phần ba dạ dày chứa đầy rác thải nhựa, tổng cộng 56 cân (~33kg ). " "Bởi vì bị lây nhiễm nghiêm trọng, cá voi con còn chưa kịp sinh ra đã chết đi." Các bạn học đều nín thở ngưng thần nhìn từng hình ảnh tàn nhẫn trên màn hình, có vài nữ sinh thậm chí đỏ cả vành mắt, Lạc Thiêm Đăng không ngừng rơi nước mắt: "Thật đáng thương." Trì Vân Phàm khi còn bé từng bị đuối nước, cho đến nay trong tiềm thức vẫn còn một loại sợ hãi nào đó đối với nơi có nhiều nước, nhưng cô vẫn kiên trì xem. Ngoại trừ cá voi tử vong do mắc cạn, tiếp theo video còn liệt kê danh sách một con ốc mượn hồn sống nhờ trong chai nhựa, ngoáy tai trong đuôi cá ngựa, rùa biển bị lưới đánh cá quấn quanh đến biến dạng.. Khiến mọi người sợ hãi. Video phát xong, toàn lớp không ai lên tiếng, lâm vào trầm mặc thật lâu. Giáo viên địa lý trên bục giảng dẫn đầu đánh vỡ trầm mặc: "Các bạn học, những nội dung này không thi đại học, nhưng cô hi vọng mỗi một vị đang ngồi ở đây đều phải biết rằng, rác thải nhựa đã trở thành một trong những mối uy hiếp nghiêm trọng nhất đối với hệ thống sinh thái biển." "Căn cứ số liệu thống kê, trước mắt ước chừng có 700 loại động vật biển bị rác thải nhựa quấn quanh, hoặc từng nuốt rác thải nhựa, đến rãnh Mariana sâu nhất thế giới cũng phát hiện một cái bao nilong.." "Tiếp theo, chúng ta quay trở lại video, thảo luận một chút, vì sao nói một con cá voi tử vong do mắc cạn là cách chết thống khổ nhất?" Mọi người thỏa thích nói. "Bởi vì cá voi sinh hoạt trong nước, khẳng định không thích ứng hoàn cảnh trên bờ, ví dụ như nhiệt độ, áp lực linh tinh." "Sau khi cá voi mắc cạn, da của nó sẽ nhanh chóng khô đi, mất đi lượng nước." Có người đưa ra nghi vấn: "Chẳng lẽ không có biện pháp đem nó trở lại trong biển hay sao?" (Continue) * * * Chú thích hình ảnh
Ốc mượn hồn lầm tưởng chai nhựa là vỏ ốc mà chui vào. Do bề mặt nhựa quá trơn nên chúng không thể chui ra và sẽ chết vì không có thức ăn.
Bức ảnh có tên "Sewage surfer" (tạm dịch: Kẻ lang thang trong làn nước ô nhiễm),nhiếp ảnh gia người Mỹ - Justin Hofman đã phải lặn ngụp trong làn nước ô nhiễm cực nặng ở rặng san hô gần đảo Sumbawa, Indonesia - nơi chưa đầy bùn thải khi thủy triều xâm nhập để chụp.
Rùa biển bị kẹt trong lưới đánh cá
Hình ảnh bao nilong phát hiện trong cuộc thăm dò vùng nước sâu Mariana. Ảnh: NOAA Office of Ocean Exploration and Research YUE: Kiếm hình cho các bạn xem để hình dung ra hiện tại ô nhiễm nó đã kinh khủng như thế nào. Hãy hạn chế sử dụng nhất khả năng bạn và tôi có thể. Cố lên!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]