Chương trước
Chương sau
Khúc Yêu Yêu vẫn nghĩ mãi đến chuyện núi Tiểu Thanh Vân nên dạo gần đây không ngủ ngon. Đúng lúc mấy hôm này bà cụ Lê bị bệnh, Lê Thiệu về nhà cũ chăm sóc bà nên Khúc Yêu Yêu liền có cơ hội đi tìm hiểu.

Cô gạt Lê Thiệu việc này vì không muốn để anh mạo hiểm.

Núi Tiểu Thanh Vân khá xa nên lần này Khúc Yêu Yêu trực tiếp gọi taxi đến, cô còn dẫn Hồng Đàn theo, ngoài ra còn dặn dò Bạch Huyền, nếu Lê Thiệu có hỏi đến thì nói các cô đi ra ngoài chơi, đừng lo lắng. Bạch Huyền cũng từng hỏi cô đi đâu nhưng Khúc Yêu Yêu không nói, dù sao thì con hồ ly này không kín miệng mấy.

Hồng Đàn trốn trong ba lô, suốt cả đường cô ấy bị bí hơi sắp thiếu oxy.

“Không có mùi gì kỳ quái.” Vừa xuống xe, Hồng Đàn liền dùng mũi ngửi ngửi, không có yêu vật nào cả.

Khúc Yêu Yêu dẫn cô ấy đến vì muốn nhờ khứu giác nhạy bén của hồ ly: “Lên núi rồi nói.” Chân núi còn bình thường, cái cảm giác quái dị đó bắt đầu xuất hiện từ sườn núi.

Hồng Đàn biến thành người, đi lên núi cùng Khúc Yêu Yêu. Sau khi đi qua tấm biển ghi “Lục Vị Quán”, Khúc Yêu Yêu lập tức bắt đầu cảm thấy không ổn lắm: “Hồng Đàn!” Cô gọi.

“Sao vậy?”

“Lát nữa dù có xảy ra chuyện gì thì cô cũng phải đưa tôi đến đỉnh núi.”

Hồng Đàn thấy vẻ mặt của cô rất nghiêm túc, biết tình huống hơi khó giải quyết: “Được.”

Khúc Yêu Yêu cố chịu đựng tiếp tục đi lên. Hôm nay là thứ Tư, trời đầy mây nên du khách đến leo núi cũng không nhiều. Hồng Đàn đỡ Khúc Yêu Yêu tiếp tục đi lên, cô ấy thấy sắc mặt tái nhợt của cô gái bên cạnh, đau lòng hỏi: “Cô vẫn muốn tiếp tục sao? Yêu Yêu, đi về trước đi, tôi sợ cô không chịu đựng nổi.”

“Không được, tôi nhất định phải đi.” Khúc Yêu Yêu dùng ý chí ổn định hồn phách đang trôi nổi của mình, cắn răng đi về trước.

Đi thêm một đoạn, Khúc Yêu Yêu không kiên trì được nữa, cô ngã xuống mặt đất sắp ngất đi. Đúng lúc này, Bắc Ngọc đột nhiên xuất hiện.

“Cô Khúc?” Anh ta vội chạy đến, cùng Hồng Đàn đỡ Khúc Yêu Yêu dậy: “Cô Khúc, tỉnh lại đi!”

Bắc Ngọc ngửi được một luồng yêu khí dày đặc trong không khí. Nhìn Hồng Đàn, anh ta có thể chắc chắn ngay cô gái trước mắt này không phải là con người: “Yêu nghiệt lớn mật, sao lại đả thương người khác!”

Hồng Đàn thấy hắn không phân biệt tốt xấu gì mà đã ụp nồi lên đầu mình, ngay lập tức tức giận: “Tên đạo sĩ này, con mắt nào của anh thấy tôi đả thương cô ấy?”

Bắc Ngọc sửng sốt, quả thực anh ta không nhìn thấy: “Không phải cô à?”

“Đương nhiên không phải, tôi và Yêu Yêu là bạn bè, sao tôi lại làm tổn thương cô ấy.”

Bắc Ngọc nhìn khuôn mặt đang say ngủ của Khúc Yêu Yêu, cảm thấy cô gái này thật sự quá thần kỳ. Đầu tiên là gọi chị xưng em với quỷ, bây giờ lại làm bạn với hồ ly, đúng là rất hiếm thấy.

Hồng Đàn thấy anh ta ngẩn ngơ, tức giận nói: “Đạo sĩ thúi, nhanh tìm chỗ cho Yêu Yêu nghỉ ngơi trước.”

“À à.”

Bắc Ngọc lấy lại tinh thần, vừa định cõng Khúc Yêu Yêu thì bị Hồng Đàn cản lại: “Nam nữ thụ thụ bất thân, để tôi đỡ Yêu Yêu, anh chỉ cần ở trước dẫn đường thôi.”

Thân hình của Khúc Yêu Yêu nhỏ gầy, tuy Hồng Đàn là một cô gái nhưng cũng có thể nhẹ nhàng cõng cô, huống chi Hồng Đàn cũng không phải là một cô gái bình thường. Bắc Ngọc dẫn đường ở trước, nhắc nhở: “Coi chừng cục đá, quẹo vào đây, xuống cầu thang phải cẩn thận một chút.”

Đi xuống dọc theo đường đi, Bắc Ngọc dẫn họ đến một căn phòng nhỏ. Nhà tuy không lớn, nhưng lại đầy đủ vật dụng, có tổng cộng ba gian, bên trong cũng khá sạch sẽ.

“Đây là nhà anh sao?” Hồng Đàn đặt Khúc Yêu Yêu lên giường gỗ, hỏi.

Bắc Ngọc gật đầu: “Xem như vậy đi. Tôi được sư phụ nhặt về, từ nhỏ đã đi theo sư phụ, ông ấy đi đâu tôi liền đi đó. Hiện tại chúng tôi ở đây.”

“Sư phụ anh là ai?” Khi vừa nằm lên giường, Khúc Yêu Yêu cũng đã tỉnh, cô cố ngồi dậy hỏi anh ta.

Bắc Ngọc nói: “Sư phụ của phái Ốc tên Huyền Linh Tử, ở đạo quán xem bói giúp người ta.”

“Huyền Linh Tử... Vậy ông ấy cũng là thuật sư vu cổ?”

“Đương nhiên, thuật pháp của ta đều do sư phụ dạy.”

Khúc Yêu Yêu rất nghi ngờ sư phụ của Bắc Ngọc, cô nói: “Tôi có thể gặp ông ấy không?”

Bắc Ngọc không biết gì cả, vì vậy nói: “Đương nhiên, hai người đi theo tôi đi.”

***

Sư phụ của Bắc Ngọc - Huyền Linh Tử chính là quan chủ của “Lục Vị Quán”. Khi nhóm Khúc Yêu Yêu đến, ông ta đang tiếp khách hành hương.

“Thí chủ đừng lo, ngài cho con gái đeo hồ lô ngọc trên người có thể giúp cô bé giải trừ sự quấy rối của tà ám.”

Khách hành hương cầm hồ lô ngọc, vô cùng cảm khích: “Đa tạ sư phụ, đa tạ sư phụ.” Sau đó lấy một xấp tiền từ trong túi đặt lên bàn: “Xin sư phụ nhận lấy số tiền này.”

“Thí chủ khách khí rồi.”

Chờ sau khi khách hành hương rời đi, Huyền Linh Tử mới gọi Bắc Ngọc vào: “Bắc Ngọc, tìm sư phụ có chuyện gì?”

Bắc Ngọc vừa định nói thì lại thấy Khúc Yêu Yêu đi đến trước mặt Huyền Linh Tử ngồi xuống: “Sư phụ, dạo này tôi cảm thấy cơ thể không ổn lắm, giống như bị thứ gì ám. Có thể xem giúp tôi được không?”

Huyền Linh Tử cười gật đầu: “Tiểu thí chủ đặt tay lên bàn, ngửa lòng bàn tay lên.”

Khúc Yêu Yêu làm theo lời, ngửa lòng bàn tay trước mặt ông ta.

Huyền Linh Tử xem xét cẩn thận rồi nói: “Tiểu thí chủ, nhìn tướng bàn tay của cô thì e là cô không còn nhiều thời gian lắm.”

Hồng Đàn vừa nghe vậy liền nổi giận: “Lão già này, ông nói gì đấy!”

Huyền Linh Tử cũng không tức giận, ông ta nhìn Hồng Đàn một cái, bình tĩnh nói: “Hiện giờ tộc Hồng Hồ đã ra ngoài rồi sao?”

Ánh mắt Hồng Đàn né tránh: “Hồng Hồ gì chứ, chắc ông nhìn nhầm rồi.”

“Ha ha ha, tuy lão phu đã già nhưng mũi vẫn còn thính lắm. Mùi của Hồ tộc vừa ngửi đã biết.” Ông ta lại nhìn về phía Khúc Yêu Yêu, hỏi cô: “Lần này tiểu thí chủ đến, không phải chỉ đơn giản để xem chỉ tay nhỉ?”

Khúc Yêu Yêu nhìn ông ta chằm chằm, nhoẻn miệng cười. “Sư phụ tính toán hay thật, tôi muốn hỏi nơi này có đồ vật tôi muốn hay không?”

Huyền Linh Tử thu hồi nụ cười, nhìn thẳng vào cô: “Có vài thứ đã được định trước không phải của cô, cần gì phải dây dưa chứ?”

“Xem ra sư phụ biết tôi muốn thứ gì?”

“Haizz, tiểu thí chủ à, không thể thay đổi vận mệnh trái ý trời đâu. Lão thật sự không giúp cô việc này được.”

Bắc Ngọc vội nói: “Sư phụ, cô Khúc thật sự không còn sống được bao lâu sao?”

“Ý trời là vậy!”

Khúc Yêu Yêu thấy ông ta còn giả ngu giả ngơ, cô cũng không định rút dây động rừng nên liền nói tiếp: “Nhưng tôi chưa muốn chết sớm như vậy. Sư phụ, có thể nghĩ ra cách nào hay không?”

Bắc Ngọc cũng nói giúp cô: “Sư phụ, có thể giúp cô Khúc không?”

Huyền Linh Tử lắc đầu: “Lão bất tài. Như vậy đi, lão có lá bùa này, tiểu thí chủ lấy về rồi nấu nước uống nó vào, có lẽ có thể giúp cô giảm bớt bệnh.”

Khúc Yêu Yêu giả bộ rất kích động: “Cảm ơn sư phụ, đúng rồi, tôi có thể rút thẻ xăm không?”

“Đương nhiên.” Huyền Linh Tử đặt ống thẻ ở trước mặt cô.

Khúc Yêu Yêu lắc ống thẻ, một thẻ gỗ rớt trên bàn. Cô cầm thẻ xăm, đọc chữ trên đó: “Bóng liễu hoa tươi lại một làng*. Sư phụ, vậy có nghĩa là gì?”

(*) Nguyên câu thơ là “Sơn cùng thuỷ tận nghi vô lộ, liễu ám hoa minh hựu nhất thôn” - (Tạm dịch: Núi cùng nước tận ngờ hết lối, bóng liễu hoa tươi lại một làng): có hi vọng, trong hoàn cảnh khốn khó mà tìm được lối thoát

“Ý là tiểu thí chủ có con đường tươi sáng ở trước.”

“Ồ? Vậy là hơi trái ngược với lời ngài nói lúc trước rồi. Nếu thời gian của tôi đã không còn nhiều thì làm sao con đường phía trước sẽ tươi sáng được?”

Huyền Linh Tử cười nói: “Chuyện cơ duyên đương nhiên không thể cứ nói là định đoạt được.”

“Vậy tôi xin mượn phúc của ngài, thẻ xăm này có thể cho tôi không?”

Huyền Linh Tử giơ tay: “Đương nhiên, nếu tiểu thí chủ thích thì cứ lấy đi.”

“Cảm ơn sư phụ, nếu sau này tôi có gì nghĩ không thông thì có thể tìm ngài không?”

Huyền Linh Tử thực khách khí: “Luôn hoan nghênh bất cứ lúc nào.”

“Vậy tôi không quấy rầy sư phụ nữa.”

Bên ngoài vẫn còn khách hành hương đang chờ, Khúc Yêu Yêu không ở lại lâu: “Tên ngốc, sư phụ của anh vẫn luôn ở đạo quán sao?”

“Năm trước sư phụ mới đến, trước đó chúng ta đi du lịch ở khắp nơi.”

Mối nghi ngờ trong lòng Khúc Yêu Yêu càng lúc càng lớn hơn. Huyền Linh Tử trông có vẻ không có vấn đề gì, nhưng cô vẫn cảm thấy trên người ông lão này có một bí mật rất lớn: “Được rồi, vậy chúng tôi về nhà đây, tạm biệt.”

“Cô Khúc.” Bắc Ngọc gọi cô lại, ngập ngừng nói: “Cô thật sự không sống được bao lâu sao?”

“Xì!” Khúc Yêu Yêu còn chưa tức giận, Hồng Đàn đã không nhịn không trước: “Anh có biết nói chuyện không, gì mà sống không lâu? Mong Yêu Yêu của chúng tôi chết có phải không?”

“Không phải không phải, tôi chỉ lo lắng cho cô Khúc thôi.” Đối mặt với Hồng Đàn, Bắc Ngọc nói vấp mấy lần.

Khúc Yêu Yêu nhìn thấy vậy, cười: “Tôi biết anh ta không có ý đó đâu. Thôi, Hồng Đàn, chúng ta về nhà thôi.”

Hồng Đàn trừng Bắc Ngọc một cái, sau đó đỡ Khúc Yêu Yêu đi xuống núi.

Bắc Ngọc trở về đạo quán, đúng lúc Huyền Linh Tử đang tiễn vị khách cuối cùng đi: “Bắc Ngọc, sao con lại quen với vị tiểu thí chủ đó?”

Bắc Ngọc kể cho ông ta nghe những chuyện mình gặp phải dưới chân núi mà không giấu diếm gì. Anh ta sợ sư phụ sẽ gây phiền toái cho Cố Hề và Hồng Đàn nên còn giải thích: “Nữ quỷ và hồ ly đó sẽ không đả thương ai cả.”

“Con có thể kết bạn, sư phụ cảm thấy rất tốt. Nhưng Bắc Ngọc à...” Huyền Linh Tử bình tĩnh nhìn anh ta: “Con phải biết thân phận và trách nhiệm của mình.”

Bắc Ngọc cúi đầu, cung kính nói: “Sư phụ, con luôn nhớ rõ.” Anh ta là thuật sư vu cổ, không thể làm bạn với quỷ quái. Trách nhiệm của anh ta là hàng yêu trừ ma.

Nhưng Bắc Ngọc cảm thấy bọn họ cũng không phải người xấu.

“Ừ, con ra ngoài đi.”

Sau khi Huyền Linh Tử bảo Bắc Ngọc đi thì liền đóng cửa lại và trở về phòng tu hành của mình. Ông ta nhấn vào cơ quan trên tường, cửa ngầm mở ra, một lối đi bí mật xuất hiện. Huyền Linh Tử đi xuống cầu thang, bên trong âm u rét lạnh.

Giữa mật thất được bày một quan tài thủy tinh, Huyền Linh Tử nhìn người đang nằm bên trong, dịu dàng nói: “Đã hai mươi năm rồi mà em vẫn không chịu tỉnh lại sao?”

Người bên trong làm sao trả lời ông ta được, người đó nhắm mắt, thậm chí cũng không thở.

“Anh biết, em vẫn còn muốn ngủ. Không sao cả, cứ ngủ thêm một lát đi, nhưng đừng lâu quá, anh sợ mình không đợi được đến ngày gặp lại em. Chỉ còn thiếu một thứ cuối cùng thôi là em có thể trở về bên anh rồi. Thanh Thanh, chờ anh nhé.” Huyền Linh Tử vuốt ve khuôn mặt cô gái cách quan tài thủy tinh, trong mắt tràn đầy tình yêu.

Ông ta biết mục đích đến đây của Khúc Yêu Yêu. Vừa rồi ông ta đã thử kiểm tra, phát hiện con nhóc đó căn bản không sống được mấy năm, lúc này ông ta mới yên lòng, chẳng qua thằng bé Bắc Ngọc đó có vẻ có quan hệ khá tốt với cô ta.

Nhưng với Huyền Linh Tử, cho dù là ai cũng không thể ngăn cản kế hoạch của ông ta. Thanh Thanh của ông ta nhất định sẽ trở về.

Ông ta đi ra khỏi con đường bí mật, khôi phục cơ quan trên tường như trạng thái ban đầu. Khi cánh cửa được mở ra lần nữa, ông ta lại về với bộ dáng đạo trưởng thản nhiên như gió thoảng mây bay.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.