Gần đây sức khỏe của mẹ Cố Hề không tốt lắm, phải nằm viện một thời gian. Tuy Cố Hề không thể làm gì nhưng cũng ở bên cạnh bà trong phòng bệnh mấy ngày. Những ngày qua, cô ấy nhìn thấy quá nhiều sinh ly tử biệt, cũng trò chuyện đôi câu với những con quỷ mới ở đây.
Xem ra danh ngạch đầu thai ở địa phủ gần đây thật sự có hạn, nữ quỷ vừa qua đời vì tai nạn xe cộ cũng xếp hàng sau số mười vạn.
Cố Hề nhìn bảng số trước ngực đã đến hơn hai vạn, theo tiến độ này thì có thể nhanh nhất một năm nữa là đến lượt cô ấy đầu thai rồi. Mẹ Cố hôm nay xuất viện, Cố Hề thấy tình trạng của bà khá tốt nên nhanh chóng bay về nhà Lê Thiệu.
Mới vừa bay vào từ cửa sổ, cô ấy đã nhận thấy một luồng yêu khí khác thường. Có yêu quái đến! Cố Hề xốc tinh thần lên. Làm khách thuê ở nhà họ Lê, cô ấy cũng phải có trách nhiệm bảo vệ chủ nhà chứ. Khi nhìn thấy tên hồ ly nằm trên sô pha, Cố Hề duỗi móng tay dài ra, lạnh lùng nói: “Hồ yêu từ đâu ra?”
Bạch Huyền cũng cảm nhận được quỷ khí, hắn ta ngước mắt nhìn Cố Hề: “Quỷ nhỏ nhà ai đấy, mau rời đi đi.”
Cố Hề làm quỷ chưa được mấy năm, Bạch Huyền vốn dĩ xem thường cô ấy.
“Người nên rời đi là anh!” Cố Hề vươn móng tay nhào đến, Bạch Huyền biến thành khói trắng tan biến trước mắt cô ấy, khi hắn ta xuất hiện lại thì đã đứng ở sau lưng Cố Hề, tay hồ ly vỗ một cái, ấn Cố Hề ngã xuống đất.
“Địa bàn của ta là nơi cô có thể giương oai à?”
Trong mắt Cố Hề hiện lên sự tàn bạo: “Đạo hạnh của tôi không bằng anh, nhưng cũng không thể để mặc anh làm tổn thương đến người ở nhà này.”
Bạch Huyền cười: “Cô đúng là quỷ làm ác lại cáo trạng trước mà. Người ở căn nhà này là người bổn tọa bảo vệ, đừng có làm càn, nếu không...” Móng vuốt hồ ly sắc bén của hắn ta đung đưa trước mặt Cố Hề: “Bổn tọa sẽ cho cô biết cảm giác hồn phi phách tán là như thế nào.”
Cố Hề có chút sửng sốt: “Anh biết anh Lê sao?”
Bạch Huyền nghe được sự quen thuộc trong giọng của cô ấy: “Sao, cô cũng biết anh vợ của ta à?”
“Anh vợ? Anh nói Lê Thiệu là anh vợ của ngươi sao?”
Bấy giờ Bạch Huyền mới biết tên của Lê Thiệu: “Thì ra anh vợ của ta tên là Lê Thiệu à. Chậc, vẫn là tên của A Dao nhà ta dễ nghe hơn.”
Cố Hề chẳng hiểu gì cả, đây là quan hệ gì vậy?
Khúc Yêu Yêu nghe thấy tiếng động, xoa mắt bước ra khỏi phòng. Thấy Cố Hề bị Bạch Huyền ấn xuống, lập tức nói: “Hồ ly, anh thả chị gái quỷ ra.”
Bây giờ đã rõ rồi, con quỷ này đúng là do nhà họ Lê nuôi.
“Người anh vợ này của ta có năng lực phết, trong nhà đã nuôi một đạo sĩ còn nuôi thêm một con quỷ. Vậy mà hai người lại không đánh nhau.”
Khúc Yêu Yêu giẫm dép lê đi đến, thấy Cố Hề không sao bèn nói với Bạch Huyền: “Anh thì biết cái gì. Chị gái quỷ có ích hơn anh nhiều.” Cô kể lể với Cố Hề: “Chị gái quỷ, đã mấy ngày em không được ăn thịt rồi, hôm nay ăn thịt kho tàu được không ạ?”
Bạch Huyền cũng từng ăn vài món ngon, ban đầu hắn ta còn rất khinh thường, đồ ăn do một con quỷ nấu thì có thể ăn chắc? Nhưng khi mùi hương từ trong bếp bay ra, Bạch Huyền thèm đến nỗi mõm hồ ly cũng hiện ra: “Thơm quá đi.”
“Vậy anh là chồng chưa cưới của Lê Dao à?”
“Ừm ừm ừm.” Bạch Huyền gật đầu, đôi mắt lại cứ nhìn chằm chằm vào thịt trong nồi.
“Hồ ly cũng có thể kết hôn với người sao?”
“Sao lại không thể, ta và A Dao chính là duyên phận trời cho.”
Khúc Yêu Yêu bịt tai lại, “Lần thứ ba trăm tám mươi rồi... Anh có thể đổi câu khác hay không. Chị Dao người ta vốn dĩ không thích anh, tự mình đa tình.”
“Con nhóc thối, cô biết cái gì là tình yêu không? A Dao và ta còn tiếp xúc chưa nhiều, đợi thời gian lâu rồi em ấy sẽ biết chỗ tốt của ta thôi.”
Dường như Khúc Yêu Yêu thật sự không biết cái gì là tình yêu. Từ nhỏ cô đã đi theo bà rồi trưởng thành, xung quanh không có đứa trẻ nào cùng tuổi. Mỗi ngày cô đều lên núi hái thảo dược, rồi đi theo bà học đạo pháp. Cô không hiểu tình yêu, trong lòng chỉ biết rằng cô phải hoàn thành sứ mệnh của mình, vậy tình yêu rốt cuộc là gì?
Cố Hề và Phương Châu, Lê Dao và Bạch Huyền... Đây là tình yêu sao? Cô cũng không hiểu nữa.
***
Lê Thiệu mở cửa, vừa ngửi được mùi hương liền biết ngay là Cố Hề đã về: “Lại làm thịt kho tàu cho cô ấy à?”
Cố Hề bay ra, cười nói: “Đúng vậy, hai ngày nay Yêu Yêu cũng gầy đi rồi. Hai người ở nhà không ăn cơm sao?”
Nói đến đây Khúc Yêu Yêu lại thấy tủi thân: “Có ăn, nhưng toàn là rau xanh, khó ăn lắm luôn.”
Bạch Huyền hùa theo: “Bổn tọa đi ra bên ngoài lâu như vậy mà chưa từng ăn món gì khó ăn như thế.”
“Anh nói mà không biết xấu hổ. Đừng nghĩ tôi không biết nửa đêm anh đi ra ngoài mua gà quay ăn, mua rồi cũng không biết chia cho tôi một chút.”
“Tuy gà quay ăn ngon nhưng ăn nhiều cũng dễ mập mà. Cô nhóc, khuôn mặt này của cô cũng quá tròn rồi, sau này ai sẽ lấy cô chứ.”
“Không cần anh lo, đồ hồ ly thối.”
Lê Thiệu đau cả đầu, từ khi Bạch Huyền vào ở trong nhà thì ngày nào hai người này cũng cãi nhau, cãi vì gà quay, cãi vì phòng ở... Tóm lại chẳng khác nào đối thủ một mất một còn. Vốn dĩ chỉ có một mình anh ở nhà, Lê Thiệu vui với việc được yên tĩnh, nhưng nhìn xem bây giờ, đạo sĩ, hồ ly rồi còn nữ quỷ, có đôi khi anh cũng không hiểu tại sao nhà của anh lại trở nên giống với nhà trọ đến thế?
Khúc Yêu Yêu rất hài lòng với bữa cơm này, đã bao lâu cô chưa bổ sung chất béo rồi nhỉ?
Bạch Huyền cũng vậy.
Nồi thịt kho tàu này Lê Thiệu chỉ ăn một miếng, còn lại đều nằm trong bụng Khúc Yêu Yêu và Bạch Huyền.
Hắn ta ợ một cái, cảm thán: “Món thịt kho tàu này không tệ, bổn tọa rất vừa lòng.” Nghiễm nhiên đã xem Cố Hề là đầu bếp nhà hắn ta, cũng chỉ có Cố Hề tính tình hiền lành, nếu đổi thành Khúc Yêu Yêu thì cô đã úp cả cái dĩa lên mặt hắn ta rồi.
Lê Thiệu cảm thấy đã đến lúc phải khiến cho bọn họ hiểu rõ thân phận của mình. Anh hắng giọng, nói: “Mấy người định ở nhà tôi bao lâu?”
Cố Hề cầm bảng số, nói: “Còn hai mươi ngàn người ở trước tôi, chắc cũng nhanh thôi.”
Bạch Huyền vươn tay: “Năm năm.”
Khúc Yêu Yêu chớp mắt: “Ở đến khi anh an toàn thì thôi.”
Lê Thiệu cảm thấy hiện giờ không có ai an toàn hơn mình: “Nếu mấy người đều muốn ở lại nhà tôi, vậy thì giao tiền thuê nhà đi.”
Hả? Ba người bọn họ trợn tròn mắt, còn đòi tiền thuê nhà?
Cố Hề lấy tiền giấy vàng từ trong túi ra, đây là do cha mẹ đã đốt cho cô ấy: “Anh lấy cái này không?”
Lê Thiệu giật giật khóe miệng: “Cô thì khỏi đi, dùng việc nấu cơm để trừ tiền thuê nhà.”
Bạch Huyền đã gác chân lên bàn luôn rồi: “Bổn tọa ở lại nhà anh đây là may mắn, còn đòi tiền à?” Lê Thiệu nhìn qua bằng con mắt hình viên đạn, Bạch Huyền liền bỏ chân xuống: “Được được được, ai bảo anh là anh vợ chứ. Em làm vệ sĩ cho anh được chưa nào?”
Khúc Yêu Yêu nghe thấy con hồ ly này muốn cướp công việc của mình, cô lập tức đập bàn: “Không được, có người làm vệ sĩ rồi.”
“Cô à?” Bạch Huyền cười khinh thường: “Chút năng lực này của cô còn không đủ để tự bảo vệ mình.”
Quả thực tu vi của cô không bằng Bạch Huyền, nhưng có một việc hồ ly tuyệt đối kém hơn: “Lê tiên sinh, để cho tôi làm vệ sĩ của anh đi, xin anh đấy!”
Suýt nữa Bạch Huyền đã phun cả ngụm nước ra: “Sao cô còn làm nũng nữa?”
Nhưng Lê Thiệu lại chịu kiểu này của Khúc Yêu Yêu: “Cho cô làm vệ sĩ, anh thì sao?” Anh nhìn về phía Bạch Huyền.
“Ta…” Hắn ta không biết nấu cơm, việc làm vệ sĩ lại bị người khác đoạt. Bạch Huyền nghẹn lời: “Anh nói đi, còn thiếu việc gì?”
Vài phút sau, Bạch Huyền đeo bao tay ở phòng bếp hầm hừ rửa chén: “Bổn tọa đường đường là một hồ tiên, còn là tộc trưởng tương lai của tộc Bạch Hồ, vậy mà lại ở đây rửa chén cho anh!”
Hiện giờ nhà của Lê Thiệu chỉ thiếu người dọn dẹp vệ sinh.
Bạch Huyền càng suy nghĩ càng tức giận. Hắn ta gỡ bao tay ném vào bồn nước, chống eo tức giận lao ra: “Bổn tọa không làm nữa. Anh nói đi, tiền thuê nhà là bao nhiêu?”
Lê Thiệu thả di động xuống, dùng tay ra hiệu số sáu.
“Ta còn tưởng bao nhiêu. Sáu trăm một tháng đúng không? Ta có.” Hắn ta móc di động từ trong lòng ngực ra: “Chuyển khoản cho anh.”
“Là sáu ngàn.”
Bạch Huyền cầm không chắc di động nữa rồi: “6000? Lê Thiệu, sao anh không đi cướp luôn đi?”
Lê Thiệu bình tĩnh nói: “Tiểu khu này nằm trong khu học chính*, gần đây có tàu điện ngầm, giao thông thuận tiện, xung quanh còn có công viên, trung tâm mua sắm. Anh cảm thấy nó không đáng giá 6000 sao?”
(*)Nhà ở khu học chính (学区房): là nhà ở được chính phủ phân chia mỗi năm dựa trên số lượng học sinh ghi danh trong khu vực. Nói rộng hơn, nó đề cập đến nhà ở xung quanh các trường đại học , trường trung học trọng điểm, trường trung học cơ sở và trường tiểu học.
Bạch Huyền câm miệng, hắn ta không giống Khúc Yêu Yêu mới từ dưới quê lên thành phố, cái gì cũng không hiểu. Khoảng thời gian làm NPC trong công viên trò chơi, Bạch Huyền vừa kiếm tiền vừa tìm Lê Dao, vốn dĩ cũng có một ít tiền tiết kiệm, nhưng hắn ta lại xài tiền không kiểm soát. Di động mới ra hay máy chơi game, hắn ta không bỏ sót một cái nào, số tiền còn lại còn phải dùng để thuê nhà, nên tiền trong ví cũng không còn bao nhiêu.
“Ta đi rửa chén.”
Bạch Huyền nuốt xuống sự bất mãn bên miệng, vô cùng tự giác nhận thầu công việc nhà. Hắn ta định lấy kinh nghiệm của mình trong thời gian này để dạy bảo đời sau, hồ ly chúng ta cũng phải kiếm nhiều tiền, vậy thì mới có tự tin. Đừng giống như hắn ta, vậy mà phải ở trong nhà một nhân loại rửa chén.
Ngay cả con nhóc kia cũng đến chế nhạo hắn: “Thì ra anh không có tiền à, vậy mà còn nói khí phách như vậy. A Dao, đi theo ta không cần lo cơm ăn áo mặc, đảm bảo em có tiền xài mãi không hết. Ha ha ha, may là chị Dao không đồng ý.”
Bạch Huyền vẩy nước rửa chén vào mặt cô: “Câm miệng! Ngày mai bổn tọa lập tức đi kiếm tiền. Không phải chỉ có sáu ngàn thôi sao, do ta không mang theo tiền thôi.”
Khúc Yêu Yêu tò mò: “Nói như vậy thì nhà anh có tiền nhỉ? Vậy vì sao không quay về lấy?”
Bạch Huyền chợt trở nên hoảng loạn: “Là do bổn tọa không muốn dùng tiền trong nhà, ta phải dựa vào chính bản thân mình.”
Khúc Yêu Yêu cứ cảm thấy tên này giấu diếm chuyện gì: “Vậy anh vẫn định quay lại công viên trò chơi làm Hồ Vương à?”
“Đương nhiên rồi, người có khí chất như bổn tọa nên làm việc thế này.” Được người khác tán tụng, còn kiếm được tiền, công tác này thích hợp Bạch Huyền biết bao, quan trọng là cho dù hắn ta có lộ ra đuôi hồ ly thì cũng không có ai chú ý.
Lần trước vì muốn bắt Bạch Huyền mà Khúc Yêu Yêu không được chơi đàng hoàng. Cô chạy lẹp xẹp lẹp xẹp đến phòng khách, nói với Lê Thiệu: “Lê tiên sinh, tôi có thể đi công viên trò chơi không?”
“Sao vậy, hôm qua chơi chưa đủ sao?”
“Ngày hôm qua chỉ nghĩ đến việc bắt hồ ly, vốn dĩ không được chơi mà.”
Lê Thiệu nhớ đến biển người đông đúc hôm đó, tỏ vẻ từ chối: “Không đi, người nhiều quá.”
Tuy Khúc Yêu Yêu hơi mất mát, nhưng cô cũng không phải con nít, không cần người lớn phải đi cùng: “Vậy tôi tự đi.”
Lúc này Bạch Huyền vừa rửa chén xong đi ra từ phòng bếp: “Bổn tọa dẫn cô đi, không cần vé vào cửa luôn.”
“Vậy thì tốt quá. Hồ Ly, không ngờ là anh cũng có ích đấy.”
Đương nhiên Bạch Huyền không tốt như vậy, hắn ta lặng lẽ nói với Khúc Yêu Yêu: “Nhưng cô phải hẹn A Dao đi cùng.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]