Chương trước
Chương sau
Trong hẻm nhỏ chật hẹp, ánh đèn mờ tối. Tóc Hồng thấy Bắc Ngọc cầm kiếm gỗ đào đọc một đống bùa chú hoa hòe lòe loẹt như thể thấy được cứu tinh: “Đại sư, cứu mạng với!”


Bắc Ngọc ghét bỏ né tránh tay hắn ta: “Cô Khúc, đã xảy ra chuyện gì ở nơi này vậy?”


Khúc Yêu Yêu hỏi lại anh ta: “Sao anh lại ở đây?”


“À, là thế này, tôi vừa ra khỏi nhà cố chủ thì gặp phải một cô gái mặc quần áo tả tơi. Cô gái đó nói là trong đó có người cần giúp đỡ nên tôi liền đến đây nhìn xem, không ngờ lại gặp cô.”


Thì ra cô gái kia đi tìm người giúp đỡ, cũng trùng hợp thật, vậy mà tìm được Bắc Ngọc.


“Chuyện này anh không cần phải xen vào, mấy tên lưu manh này bắt nạt một cái cô gái nhỏ nên bị tôi xử lý.”


Bắc Ngọc đã hiểu sơ lược đầu đuôi câu chuyện, tuy anh ta đồng ý với lời Khúc Yêu Yêu nói muốn dạy dỗ họ một trận, nhưng lại bất đồng ý kiến với cách xử lý của cô: “Cô Khúc, người đã phạm sai lầm quả thực cần nhận sự trừng phạt, nhưng cô việc tùy ý triệu hồi quỷ làm việc giúp cô cũng trái với ý trời rồi.”


Khúc Yêu Yêu nghe anh ta nói mà thấy bực: “Anh, cái người này đúng là lão già cổ hủ mà. Nữ quỷ tôi triệu hồi đã bị tên này hại chết, đây chẳng phải là thiên đạo luân hồi hay sao?”


Bắc Ngọc nghĩ thầm: Nói như vậy hình như cũng đúng.


Cố Hề đã khôi phục bộ dáng bình thường, cô ấy bay qua giải thích: “Là bọn họ ra tay trước, Yêu Yêu chỉ phòng vệ chính đáng thôi.”


Bắc Ngọc nhìn thấy cô ấy, vẫn còn có chút cảm giác áy náy. Hôm đó anh ta suýt đã đánh Cố Hề đến hồn phi phách tán: “Thì ra là vậy, cô Cố, cô còn chưa đi đầu thai à?”


Cố Hề cười khẽ: “Quỷ sai nói danh ngạch đầu thai của địa phủ đầy rồi, bảo tôi chờ thêm một đoạn thời gian nữa.”


“Vậy sao... Nhưng cô là người tốt, kiếp sau chắc chắn sẽ đầu thai vào một nơi tốt.”


Khúc Yêu Yêu thấy anh ta gặp ai cũng có vẻ nề nếp, bất đắc dĩ lắc đầu.


“Ở đây này.”


Theo giọng nói đó, Khúc Yêu Yêu nhận ra đầu ngõ lại có vài người đi vào. Người đi đầu là hai cảnh sát mặc đồng phục, cô gái cô cứu khoác áo khoác đồng phục rộng thùng thình trên người, vô cùng nhếch nhác đi theo sau.


Cảnh sát chỉ vào ba người trên mặt đất: “Là bọn họ sao?”


Cô gái gật đầu: “Đúng vậy, đúng là bọn họ.”


Nhưng nhìn tình huống ở hiện trường thì người bị bắt nạt cũng không giống là cô gái nhỏ kia mà.


Cố Hề nhận ra, nói với Khúc Yêu Yêu: “Giở vờ khóc đi, cứ nói là suýt nữa em đã bị bọn họ bắt nạt, may là tiểu sư phụ Bắc Ngọc đến kịp thời.”


Khúc Yêu Yêu lập tức phản ứng lại, bụm mặt khóc lớn: “Hu hu hu, đáng sợ quá đi, nếu không phải anh trai này đến kịp thời thì chắc là tôi... chắc là bị... Tôi không muốn sống nữa.”


Cô gái được cứu cảm thấy vô cùng đồng cảm, cũng khóc nức nở đi đến: “Cảnh sát đến rồi, cô đừng sợ. Thực sự xin lỗi, nhưng nếu vừa rồi tôi không chạy thì sẽ không thể đi báo cảnh sát.”


Cảnh sát lắc đầu, đúng là tạo nghiệp mà...


Anh ta còng tay ba tên đàn ông lại rồi mang họ về Cục Cảnh Sát cùng với Khúc Yêu Yêu, Bắc Ngọc và cô gái báo án.


***


Cục Cảnh Sát.


Nữ cảnh sát ghi lời khai cho bọn họ, Tóc Hồng nhất quyết không thừa nhận, khăng khăng nói là Khúc Yêu Yêu ra tay đánh bọn họ trước.


Lại nhìn Khúc Yêu Yêu, vừa nước mũi vừa nước mắt, khỏi phải nói dáng vẻ này có bao nhiêu đáng thương. Huống chi trong chuyện này còn có một người bị hại khác, quần áo cô gái bị xé rách, tóc rối tung, cánh tay, đầu gối, trên mặt đều có vết thương nhỏ, vừa nhìn đã biết là từng bị đánh.


Tóc Hồng thấy tình hình bất lợi nên lập tức thừa nhận là mình đã uống nhiều quá, uống say rồi nổi điên, nhưng từ đầu đến cuối hắn ta vẫn không chịu thừa nhận mình đã từng bắt nạt Khúc Yêu Yêu.


Hai người bên nào cũng cho là mình đúng, bây giờ đành chờ khẩu cung của Bắc Ngọc.


Anh ta không muốn nói dối, nhưng nếu nói tình hình thực tế thì chắc chắn Khúc Yêu Yêu sẽ đã bị ảnh hưởng. Cố Hề đứng bên cạnh anh ta tẩy não: “Yêu Yêu vốn là thấy việc nghĩa nên ra tay giúp đỡ. Nếu chỉ vì một câu của anh dẫn đến việc em ấy bị phạt thì trong lòng anh có thấy vui không?”


“Còn nữa, ba tên đàn ông đó vốn nên chịu trừng phạt, nếu cứ vậy mà tha cho bọn họ thì chắc chắn sẽ còn những cô gái khác chịu tổn thương.”


“Anh cũng đã gặp cô gái báo cảnh sát đó rồi. Nếu không phải Yêu Yêu ra mặt kịp thời thì hậu quả sẽ thế nào, không cần tôi phải nhiều lời nhỉ?”


...


Cuối cùng, Bắc Ngọc đưa ra khẩu cung là: Lúc anh ta chạy đến thì ba tên đàn ông kia đang muốn gây rối với Khúc Yêu Yêu. Anh ta không nhìn nổi nên đã đánh bọn họ một trận.


Có nhân chứng vật chứng, Tóc Hồng và hai tên tùy tùng của hắn ta không thể thoát khỏi trừng phạt của pháp luật.


Cô gái kia đã được người nhà đến đón. Trước khi đi, cô ấy vô cùng trịnh trọng nói lời cảm ơn với Khúc Yêu Yêu: “Cảm ơn, nếu không có em, chị nghĩ hiện tại chị đã không yên lành đứng ở chỗ này.”


Khúc Yêu Yêu cười, nói: “Không có gì, chỉ là chuyện tiện tay thôi. Nhưng chị à, cho dù kết cục có tệ thế nào thì cũng đừng từ bỏ hy vọng sống sót nhé, cảnh sát nhất định sẽ giúp chị giành lại công lý.”


“Ừ, sau này chị sẽ bảo vệ bản thân thật tốt. Em cũng vậy nhé.”


Nữ cảnh sát cảm thấy Khúc Yêu Yêu rất đáng yêu: “Cô bé, em lạc quan thật đấy, còn tuyên truyền giúp Cục Cảnh Sát của bọn chị.”


“Hì hì, đây là sự thật mà.”


“Đúng rồi, chị đã giúp em liên hệ với người giám hộ rồi, anh ấy sẽ đến nhanh thôi.”


“Người giám hộ?” Khúc Yêu Yêu nhất thời không phản ứng lại.


Cho đến khi Lê Thiệu xuất hiện ở Cục Cảnh Sát, cô mới có chút lúng túng hô: “Lê tiên sinh.”


Lê Thiệu xụ mặt, sắc mặt rất khó nhìn. Nhưng chỉ có Lê Dao mới biết, sắc mặt của anh ba nhà cô nàng hoảng sợ biết bao sau khi nhận được điện thoại của Cục Cảnh Sát. Anh đã ngẩn ngơ cầm ba lần mới cầm được chìa khóa xe, người này chính là mạnh miệng nhưng mềm lòng.


“Ai bắt nạt cô? Lại là anh ta sao?”


Lê Thiệu chỉ vào Bắc Ngọc, kiềm chế cơn tức giận trong lòng.


Khúc Yêu Yêu vội vàng nói: “Không phải anh ta, là bọn họ.”


Ba người Tóc Hồng còn đang ghi lời khai, Lê Thiệu nhìn bọn họ bằng ánh mắt nóng rực: “Các anh bắt nạt đứa nhỏ nhà tôi?”


“Đúng đó, là ông đây thì sao!”


Tóc Hồng thấy sự việc đã có kết luận nên cũng bất chấp tất cả.


Lê Thiệu túm cổ áo của hắn ta, nhấc Tóc Hồng lên khỏi mặt đất.


Lê Dao sợ ngẩn ra, đây vẫn là anh ba yếu đuối vô lực kia của cô nàng sao?


Nam cảnh sát ghi chép dùng sức đập lên bàn: “Bỏ người ra! Đây là Cục Cảnh Sát!”


“Anh ba, cảnh sát sẽ xử lý bọn họ, anh bình tĩnh chút đi.”


“Tôi biết làm người nhà sẽ thấy rất tức giận, nhưng cũng phải chú ý trường hợp chứ. Vũ lực không giải quyết được vấn đề, án kiện này chúng tôi chắc chắn sẽ xử lý nghiêm túc.” Cảnh sát và Lê Dao đều khuyên nhủ, nhưng Lê Thiệu vẫn không buông tay.


“Lê tiên sinh, tôi không sao cả.”


Vẫn là Khúc Yêu Yêu nói thì anh mới buông tay ra.


Tóc Hồng ngã lên ghế, chỉ cảm thấy mình hôm nay đúng là xui tám kiếp.


Vụ án này có phán quyết cuối cùng như thế nào, còn phải giao cho Viện Kiểm Sát xử lý. Đến lúc đó sẽ thông báo cho Khúc Yêu Yêu và người bị hại khác tình huống cụ thể. Bây giờ thì cô đã có thể về nhà.


Khúc Yêu Yêu muốn nói vài câu với Bắc Ngọc nhưng lại bị Lê Thiệu cắt ngang.


“Cách xa người này chút, mỗi khi gặp anh ta thì chẳng có chuyện gì tốt cả.”


Bắc Ngọc cảm thấy rất oan ức, lần này đâu có liên quan đến chuyện của anh ta đâu: “Lê tiên sinh nói sai rồi, lần này tôi đã giúp cô Khúc.”


“Ồ? Vậy tôi đây còn phải cảm ơn anh cơ đấy.”


Cố Hề nhìn liền biết Lê Thiệu lại ghen: “Đúng là anh nên cảm ơn anh ta đi. Ba người trong đó đều bị đứa nhỏ nhà anh đánh đấy.”


Lê Thiệu sửng sốt: “Cô đánh à?”


Khúc Yêu Yêu chột dạ cúi đầu: “Tôi không dùng quá nhiều sức, là do bọn họ bắt nạt người khác trước.”


Vốn tưởng là Lê Thiệu sẽ mắng cô, ai ngờ anh lại đưa tay xoa xoa đầu của Khúc Yêu Yêu, còn nói: “Làm tốt lắm, lần sau gặp được loại người này thì không cần phải khách sáo.”


Hở? Lê tiên sinh khen cô á?


“Anh không tức giận sao?”


“Không giận cô, nhưng tôi vẫn không đồng ý để Dao Dao mạo hiểm.”


Khúc Yêu Yêu gật đầu: “Tôi biết, để chị Dao dẫn Hồ Ly ra khỏi hang rất nguy hiểm. Nếu thật sự không được thì để tôi đi nhé?”


“Cô cũng không được!” Lê Thiệu nghe xong, phản ứng còn dữ dội hơn.


Khúc Yêu Yêu lẩm bẩm nói: “Cái này không được, cái kia cũng không được. Vậy anh nghĩ ra cách gì đi chứ.”


Bắc Ngọc đột nhiên nói chen vào: “Hồ ly mọi người nói đến là gì?”


Lê Thiệu liếc nhìn anh ta một cái: “Bắc Ngọc sư phụ có vẻ rất có năng lực. Gần đây em gái tôi bị một con hồ yêu quấn lấy, hẳn là anh có cách nhỉ.”


“Đúng rồi ha, thuật sư vu cổ các anh chắc sẽ có cách mà.” Khúc Yêu Yêu đầy mong chờ nhìn anh ta.


Bắc Ngọc bị hai người này bên xướng bên hoạ làm cho hoang mang. Làm sao anh ta lại có cách được?


Lê Dao cảm thấy lượng thông tin có hơi lớn, cô nàng đã biết Khúc Yêu Yêu là đạo sĩ, trong nhà còn ở một con quỷ, bây giờ lại có thêm một thuật sư vu cổ gì đó... “Anh nuôi cổ sao? Vậy anh có thể hạ cổ hay gọi quỷ nhỏ không?” Mấy cuốn sách cô đọc đều viết như vậy.


Bắc Ngọc bị hiểu lầm cũng không phải lần một lần hai, anh ta dễ tính giải thích: “Cô Lê, chúng tôi nuôi cổ nhưng không hạ cổ, những cái đó đều là chuyện tổn hại âm đức. Chúng tôi nuôi cổ trùng để giúp người khác giải tai họa.”


“À à à, là vậy sao.”


Lê Dao ngoài miệng nói hiểu, nhưng vẫn rất tò mò với công việc này của họ.


Vu cổ, con rối... Khúc Yêu Yêu nghĩ ra một kế hoạch. “Tên ngốc này, búp bê con rối của anh còn không?”


“Cô muốn làm gì?”


“Làm chuyện tốt thôi, mượn búp bê con rối của anh dùng một chút.”


Lê Thiệu nhớ tới cách họ dùng để đối phó với Phương Châu trước đây, liền hiểu ra ý tưởng của Khúc Yêu Yêu. Nếu đã cầu xin sự giúp đỡ của người khác thì thái độ nhất định phải thật tốt: “Khụ khụ, tiểu sư phụ Bắc Ngọc, xin anh giúp em gái tôi một lần.”


Chỉ có đương sự Bắc Ngọc vẫn chưa hay biết gì: “Rốt cuộc các người muốn làm gì?”


“Chỗ này không tiện để nói chuyện. Lê tiên sinh, về nhà rồi nói sau.”


“Cũng được.”


Lê Thiệu không chở họ về nhà mà đưa họ đến tiệm cà phê. Lúc này anh làm một ly Cappuccino bình thường đặt ở trước mặt Bắc Ngọc.


Trong lòng của Bắc Ngọc vẫn còn bóng ma nên không dám uống.


Nhưng dưới ánh mắt tha thiết của Lê Thiệu, anh ta vẫn thử nhấp một ngụm. Ừm? Đắng đắng, còn có chút ngọt: “Món cà phê này khá dễ uống, dễ uống hơn trà sữa.”


Quả thực anh ta có chút khát nên uống cả ly cà phê vào bụng.


Khúc Yêu Yêu nói kế hoạch của mình, Bắc Ngọc nghe rồi gật đầu: “Có thể, nhưng búp bê con rối chưa chắc có tác dụng, nếu gặp phải yêu quái có đạo hạnh thì e là không thể gạt được.”


“Không sao cả, tôi chỉ cần tìm được chân thân của con hồ ly đó thôi.”


“Vậy không thành vấn đề, khi nào cô đi?”


Hồ Ly và Lê Dao hẹn vào ba ngày sau, hôm nay là ngày thứ hai rồi, tính ngày thì... “Ngày mốt.”


Bọn họ hẹn gặp mặt nhau ở tiệm cà phê vào ngày mốt, đến lúc đó sẽ sắp xếp công việc chi tiết.


“Vậy tôi xin từ biệt trước.” Bắc Ngọc chắp tay chuẩn bị rời đi.


Khúc Yêu Yêu hỏi anh ta: “Anh còn ở khách sạn không?”


Nói đến khách sạn, Bắc Ngọc liền cảm thấy buồn bực: “Cô Khúc, lần trước lễ tân của khách sạn nói là cô vẫn chưa trả tiền, cuối cùng là do tôi trả. Hai trăm tệ lận đấy!”


“À? Vậy sao, có lẽ tôi đã quên mất. Tiểu sư phụ Bắc Ngọc hẳn sẽ không so đo với một kẻ nghèo như tôi đâu nhỉ?”


Đương nhiên Bắc Ngọc không so đo, dù sao số tiền này cũng do Khúc Yêu Yêu đưa: “Đương nhiên là không rồi. Nhưng mà cô Khúc, lần sau cô nhất định phải nhớ đấy.”


“Tôi nhớ mà, vậy hôm nay anh ở chỗ nào?”


“Tôi xuống núi để tìm sư thúc, hiện giờ tôi đang ở cùng một chỗ với ông ấy.”


Bắc Ngọc lấy ra điện thoại “cục gạch” secondhand sư thúc cho, xem thời gian rồi vỗ trán: “10 giờ rồi! Tôi phải đi đây. Hẹn gặp lại.”


Khúc Yêu Yêu thấy anh ta vội vàng rời đi mà không nhịn được cười, tên ngốc này vẫn dễ lừa như vậy. Cô vừa quay đầu đã đối diện với gương mặt lạnh tanh của Lê Thiệu. Nụ cười của Khúc Yêu Yêu liền cứng lại, chẳng phải đã không còn tức giận nữa rồi sao?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.