Edit: motquadaocute
Nửa người Kẹo Lạc nhào vào lòng Vân Thư, đầu đưa tới liếm mặt cô, Vân Thư dùng tay vuốt từ đỉnh đầu tới lưng nó, sờ sờ như vậy lặp đi lặp lại nhiều lần mới trấn an được nó, để nó dựa vào trong ngực cô. Nếu tính theo tuổi con người thì bây giờ nó đã 70 tuổi rồi, lại vừa mới kích động mà chạy tới, mặc dù nói là có từ phòng Vân Thư chạy tới phòng của Chương Tư Niên chỉ là khoảng cách mất 1, 2 phút, nhưng đối với nó cũng là vận động rất mạnh, giờ phút này nó ghé vào đùi Vân Thư, thở hổn hển.
Vân Thư một tay vuốt lông nó, một tay bóp bóp mũi nó, giống như giáo huấn trẻ con: “Lần trước đi bệnh viện thú y bác sĩ đã nói rồi, bây giờ tim em không ổn, lại còn chạy nhanh thế này nữa.” Nói xong cúi đầu xuống, thân mật cọ đầu cùng với Kẹo Lạc: “Chị đã sớm không sợ sét nữa rồi mà.”
Nói xong cô mới nhớ tới đây là thư phòng của Chương Tư Niên, nhưng người Kẹo Lạc toàn bộ đều nằm trên đùi cô, cọ tới cọ lui trước ngực làm cô không thể đứng dậy được.
Cô ngẩng đầu nhìn về phía Chương Tư Niên, nhìn thẳng vào ánh mắt anh, giải thích: “Khi em còn bé, trong nhà không có ai cả thế nên luôn luôn rất sợ hãi, đặc biệt là vào những ngày mưa giông, đều là nó ở bên em. Cho nên khi có tiếng sét đại khái là nó lo em sẽ sợ hãi nên mới lao tới.”
Chương Tư Niên nghe cô nói tới ngày mưa giông trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-sinh-hoan-hao-va-co-nang-tam-duoc/1130025/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.