Lập xuân, trời mưa một trận, mưa không lớn, nhưng mang theo gió lạnh. Lúc Tưởng Đồng và Tống Giai Giai đi ra từ quán lẩu thì trời đã tối, hai người đứng ở cửa quán cùng mấy người khác, cũng đang đứng ở cửa nhìn xung quanh bên ngoài.
Một trận gió thổi qua, mọi người lui về phía sau vài bước, hai cô cũng lui theo.
Tưởng Đồng dựa vào Tống Giai Giai, rụt vai lại. Cô chỉ mặc áo len mỏng, ngoài khoác áo gió, không chịu được lạnh.
“Bạn trai tớ sẽ tới đón tớ, cậu đi cùng tớ nhé.”
Tống Giai Giai nhìn bên ngoài, xe taxi vừa dừng lại, lập tức có một đoàn người chen lên, ra xe.
“Lúc này đón xe cũng không tiện.” Tổng Giai Giai nhìn Tưởng Đồng.
Tưởng Đồng gật đầu, còn chưa nói xong, điện thoại đang cầm trong tay lại vang lên.
Cô cúi đầu nhìn, là Phó Ngọc Trình.
Tống Giai Giai nhìn theo tầm mắt của Tưởng Đồng, thấy trên màn hình di động hiện tên ghi chú là “Phó tiên sinh”. Cô ấy cười một tiếng, “Tình thú gớm…”
Tưởng Đồng trừng mắt đập vào tay Tống Giai Giai, rồi giơ tay lên nhận điện thoại.
“Có nhà không?” Điện thoại vừa thông, đầu kia đã hỏi.
Tưởng Đồng nhìn mưa bên ngoài, nói địa chỉ.
Phó Ngọc Trình đang ngồi trên xe, nghiêng đầu nhìn mưa rơi lên cửa sổ xe, cách màn mưa, chỉ thấy đèn xe bên ngoài lướt qua như những dải cầu vồng. Anh ngước mắt nói địa chỉ cho Tiểu Triệu.
Tiểu Triệu ước lượng thời gian để đi đến đó, nhìn gương chiếu hậu nói cho Phó Ngọc Trình.
Phó Ngọc Trình gật đầu, cầm di động
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-sinh-dung-tay/467982/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.