Hiện tại, Tưởng Đồng đúng là vừa mừng vừa sợ, “Cậu là Trần Triệt thật sao?” “Còn có thể giả vờ sao? Tôi chính là Trần Triệt.” Cậu nhìn cô, cười rồi nói: “Hôm rằm tháng giêng tôi đến thăm dì rồi xin tấm ảnh, là ảnh cậu với tôi và mẹ tôi chụp ảnh chung ấy, giờ nó đang trong phòng ngủ của tôi đấy, cậu có muốn xem không?” Tưởng Đồng hỏi cậu ta: “Là tấm ảnh hôm sinh nhật cậu sao? Cậu đã sớm nhận ra tôi rồi phải không? Sao ngay từ đầu không nói cho tôi biết cậu là Trần Triệt?” Cậu nở nụ cười đáp: “Tôi định xem thử đến lúc nào cậu mới có thể nhận ra tôi.” Nói xong, lắc đầu thở dài, “Không ngờ mãi cậu cũng không nhận ra.” “Tôi còn tưởng cậu đã quên tôi từ lâu rồi chứ.” “Làm sao có thể quên được.” Cô cười, “Chỉ cảm thấy cậu lúc bé với bây giờ không giống nhau chút nào…Vừa nãy tôi có chào cậu, cậu cũng không để ý đến tôi…” Phó Tư Minh xấu hổ cười, khi ấy đúng là cậu không để ý tới cô. Hiện tại vì sao cậu cũng không rõ. “Mẹ tôi nói cậu được chú cậu dẫn đi, cậu vẫn luôn ở thành phố này sao?” Cậu gật đầu, “Từ lúc chú tôi đưa về thì tôi luôn sống ở đây.” Tưởng Đồng muốn bắt tay cậu ta, nhưng lại ngại ngùng, bèn nâng tay vén tóc ra sau tai, “Cậu sống ổn chứ?” Phó Tư Minh cười, “Cũng không tệ lắm, còn cậu?” Bọn họ đứng ở trong sân, than dưới vỉ nướng tắt dần. Tưởng Đồng nói với cậu ta, khi mẹ cậu mất, bố cô cũng đang ở trong bệnh viện. Bố cô say rượu, lúc lên cầu thang thì bị ngã, nên phải điều trị trong viện vài ngày. Khi đó cô cùng Tưởng Di phải ở bệnh viện chăm sóc bố, đều không về nhà, không biết mẹ cậu bỗng dưng qua đời. Đợi đến khi cô và mẹ từ bệnh viện trở về mới biết được tin mẹ cậu mất. Nhưng khi ấy, cậu đã được người thân đưa đi rồi, lúc đó cô còn trộm khóc một hồi. Tưởng Đồng rất ít khi nhắc tới chuyện trong nhà, nhất là chuyện của bố cô. Chỉ có Phó Tư Minh lớn lên cùng cô từ nhỏ, nên họ đều hiểu tình huống của đối phương. Tưởng Đồng biết cậu ta không có bố, luôn bị mọi người mắng là con hoang. Phó Tư Minh cũng biết bố cô say rượu, uống say sẽ đánh người. Chắc là do uống chút rượu, nên Tưởng Đồng cảm thấy càng nói hai người càng như trở lại thời gian cùng chơi với nhau, nụ cười luôn nở trên môi. Cô kéo tay cậu, hỏi “Giờ tôi nên gọi cậu là gì? Gọi là Phó Tư Minh sao?” “Vì sao cậu phải đổi tên vậy? Chú cậu muốn cậu sửa như vậy à?” Cậu lắc đầu, “Gọi tôi là Trần Triệt đi, tên của tôi là do bố tôi muốn tôi sửa.” Sắc mặt cậu ta không tốt cho lắm, sau khi nhắc tới bố, giọng điệu trở nên lạnh hẳn.
Tưởng Đồng không biết chuyện của bố cậu, muốn hỏi thăm, nhưng há miệng mãi vẫn không hỏi ra được. Bầu không khí giữa hai người bỗng nhiên thay đổi . Khóe môi tươi cười chậm rãi hạ xuống, cô vốn nghĩ bọn họ vẫn giống với trước đây, nhưng hiện tại xem ra, Trần Triệt đã có chút thay đổi rồi, sự thay đổi này làm cậu trở nên thật xa lạ. Không chỉ thay đổi về bên ngoài, mà còn thay đổi cách ứng xử, hoặc có lẽ là do thay đổi môi trường sống nên con người cũng khác. Trước đây, ở bên cạnh Trần Triệt, cô thật sự rất thoải mái, cậu luôn dẫn cô đi chơi. Hiện giờ hai người đứng cạnh nhau, tuy cô đã cố gắng thích ứng, nhưng vẫn có hơi xấu hổ. Hai người đều đã trưởng thành, làm sao có thể cùng khóc cùng cười không phiền não giống với trước đây chứ. Tưởng Đồng và cậu đứng bên ngoài một lúc lâu, Tống Giai Giai không kiềm chế được đi ra gần cửa nhìn xung quanh. Cô có chút hối hận, lẽ ra không nên hỏi nhiều như vậy. Cô nâng mắt nhìn cậu ta, “Cậu không vui sao?” Phó Tư Minh nhìn cô, khóe miệng nhếch lên, cười nói, “Nhìn tôi giống không vui sao?” Tưởng Đồng không đáp, cậu lại nói thêm, “Tôi rất vui, đầu tiên là chuyển nhà, tiếp theo là cuối cùng cậu cũng đã nhận ra tôi rồi.” Tưởng Đồng còn muốn nói với cậu ta chút chuyện, nhưng Tống Giai Giai đứng ở cửa đã gọi cô. Cô đứng nhìn Tống Giai Giai, rồi lại quay đầu lại nhìn Phó Tư Minh. Phó Tư Minh nhún vai, bảo cô đi vào phòng khách đi, hôm nào hẹn nhau ra ngoài ngoài trò chuyện. Tưởng Đồng gật đầu, xoay người đi vào phòng khách, lúc đó Phó Tư Minh bỗng nhiên hỏi cô một câu không đầu không đuôi, “Sau tết, cậu lên đây vào mùng chín phải không?” ______ Khi kết thúc bữa tối với giám đóc Lưu đã là mười giờ đêm, An Tình và Phó Ngọc Trình cùng lên xe, Tiểu Triệu đưa bọn họ trở về. Cô ta ngẩng đầu nhìn Phó Ngọc Trình, anh nhắm mắt tựa lưng vào ghế, không biết đang nghĩ gì. Trước khi bữa tiệc bắt đầu, anh bảo Tiểu Triệu lái xe về nhà rồi một mình xuống xe, nhưng chưa vào đến sân lại quay trở về, sau khi lên xe thì vẻ mặt cứ đăm chiêu. “Em nghe Tiểu Triệu nói, Tư Minh dọn đến đây ở cùng anh à?” Cô ta mở miệng hỏi. Phó Ngọc Trình ‘ừ’ một tiếng rồi không nói gì nữa. Im lặng suốt đoạn đường, Tiểu Triệu đưa An Tình về trước, sau khi An Tình xuống xe, Tiểu Triệu nhìn vào kính hậu hỏi, “Phó tiên sinh, hiện tại có về nhà không ạ?” Phó Ngọc Trình đáp một câu, anh cảm thấy nên nói chuyện rõ ràng với Tưởng Đồng. Lái xe chở anh đến dưới tiểu khu, Phó Ngọc Trình xuống xe, chờ anh lên nhà một lúc, Tiểu Triệu mới lái xe rời đi.
Đèn cảm ứng ở hành lang bật sáng theo bước chân của Phó Ngọc Trình, anh bước trên cầu thang, xung quanh im lặng chỉ có tiếng bước chân. Phó Ngọc Trình đứng trước cửa, lấy chìa khóa ra mở cửa. Vừa mở cửa, anh đã nghe tiếng cười của Tưởng Đồng. Tiếng cười giòn vang lập tức tiến vào tim anh, Phó Ngọc Trình nhìn vào phòng khách. Tưởng Đồng đang dựa vào ghế sô pha nói chuyện điện thoại, nụ cười trên môi quá mức xinh đẹp, làm anh nhất thời hơi hốt hoảng, quên cả đóng cửa, cứ như vậy đứng ở đó. Tưởng Đồng nói chuyện rất tập trung, không phát hiện ra có người ở cửa, cầm điện thoại cười vui vẻ. Anh nhẹ nhàng đóng cửa, Tưởng Đồng mới xoay người lại, phát hiện là Phó Ngọc Trình, cô không khỏi ngạc nhiên, che điện thoại hỏi anh, “Sao anh lại đến đây?” Bên kia điện thoại nghe thấy cô nói chuyện, không khỏi có chút tò mò, liền hỏi cô, “Ai đến vậy?” Tưởng Đồng thấy Phó Ngọc Trình cởi áo khoác ngoài, bèn vội vàng nói với điện thoại, “Thế nhé, tôi tắt máy đây, hôm nào ra ngoài gặp mặt rồi chúng ta nói tiếp.” Cô tắt điện thoại, cầm lấy áo khoác từ tay anh. Buổi tối về đến nhà, cô bèn gọi cho Phó Tư Minh. Cách điện thoại, hai người nói chuyện thoải mái hơn so với lúc gặp mặt rất nhiều. Sau nhiều năm không gặp, hai người cũng chỉ biết nói về chuyện lúc trước. Phó Tư Minh còn cố ý hỏi cô, tên béo trước đây hay bắt nạt bọn họ giờ thế nào rồi. “Anh đã ăn cơm chưa?” Cô treo áo lên rồi quay lại hỏi. Gần đây anh đến đều không nhắn tin trước, muốn đến là đến, dù Tưởng Đồng có chút kinh ngạc, nhưng trong lòng cũng rất chờ đợi anh đến. Anh ‘ừ’ một tiếng, cụp mắt nhìn cô. Cô đã tắm xong, tóc dài xõa trên vai tỏa ra mùi hương nhàn nhạt. Tưởng Đồng mặc váy ngủ, dây váy mỏng manh dán trên xương quai xanh của cô. Yết hầu Phó Ngọc Trình chuyển động, dường như muốn nói gì. “À đúng rồi, anh còn nhớ lần trước mẹ em gọi đến nói với em chuyện anh Triệt Triệt không?” Cô chớp mắt cười nhìn Phó Ngọc Trình, “Hôm nay em gặp được cậu ta, không ngờ hiện tại cậu ta đã đổi tên, còn cùng họ với anh nữa.” Tâm trạng của Tưởng Đồng rất tốt, kéo tay Phó Ngọc Trình vào phòng khách, nói, “Chúng em đã không gặp nhau rất nhiều năm, vậy mà cậu ta đã nhận ra em từ sớm!” Phó Ngọc Trình im lặng, thật sự không biết nên nói gì. Tưởng Đồng thấy anh vẫn không mở miệng, bèn tiến đến trước anh, nghi hoặc gọi, “Phó tiên sinh?” Phó Ngọc Trình nhìn cô, lúc này, cô đang rất thả lỏng, anh ít khi nhìn thấy trạng thái này của cô. Ở cùng anh, Tưởng Đồng luôn có một chút mất tự nhiên, quá mức cung kính, ngược lại làm anh có cảm giác cô sợ anh. Anh đã quen việc mọi người tôn trọng kính nể anh từ lâu, mà rõ ràng ban đầu anh cũng rất hưởng thụ sự kính trọng của Tưởng Đồng dành cho mình. Nhìn thấy hình ảnh của mình phản chiếu trong mắt Tưởng Đồng, suy nghĩ trong lòng anh bỗng hơi phức tạp. Không thể nói chính xác nó là cảm giác gì, chỉ cảm thấy ngực rất khó chịu. Anh không nói gì nữa, vươn tay nâng mặt cô, hé miệng cắn môi cô một cái.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]