Hiện tại, Tưởng Đồng đúng là vừa mừng vừa sợ, “Cậu là Trần Triệt thật sao?”
“Còn có thể giả vờ sao? Tôi chính là Trần Triệt.” Cậu nhìn cô, cười rồi nói: “Hôm rằm tháng giêng tôi đến thăm dì rồi xin tấm ảnh, là ảnh cậu với tôi và mẹ tôi chụp ảnh chung ấy, giờ nó đang trong phòng ngủ của tôi đấy, cậu có muốn xem không?”
Tưởng Đồng hỏi cậu ta: “Là tấm ảnh hôm sinh nhật cậu sao? Cậu đã sớm nhận ra tôi rồi phải không? Sao ngay từ đầu không nói cho tôi biết cậu là Trần Triệt?”
Cậu nở nụ cười đáp: “Tôi định xem thử đến lúc nào cậu mới có thể nhận ra tôi.” Nói xong, lắc đầu thở dài, “Không ngờ mãi cậu cũng không nhận ra.”
“Tôi còn tưởng cậu đã quên tôi từ lâu rồi chứ.”
“Làm sao có thể quên được.” Cô cười, “Chỉ cảm thấy cậu lúc bé với bây giờ không giống nhau chút nào…Vừa nãy tôi có chào cậu, cậu cũng không để ý đến tôi…”
Phó Tư Minh xấu hổ cười, khi ấy đúng là cậu không để ý tới cô. Hiện tại vì sao cậu cũng không rõ.
“Mẹ tôi nói cậu được chú cậu dẫn đi, cậu vẫn luôn ở thành phố này sao?”
Cậu gật đầu, “Từ lúc chú tôi đưa về thì tôi luôn sống ở đây.”
Tưởng Đồng muốn bắt tay cậu ta, nhưng lại ngại ngùng, bèn nâng tay vén tóc ra sau tai, “Cậu sống ổn chứ?”
Phó Tư Minh cười, “Cũng không tệ lắm, còn cậu?”
Bọn họ đứng ở trong sân, than dưới vỉ nướng tắt dần.
Tưởng Đồng nói với cậu ta, khi mẹ cậu mất, bố cô cũng đang ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-sinh-dung-tay/467974/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.