Vào mùa đông, buổi chiều ánh nắng chan hòa, Phó Tư Minh đeo kính râm nằm trên ghế dựa trong sân phơi nắng, đôi chân dài đặt trên mặt đất run run, làm cái ghế dựa run theo, dáng vẻ rất thoải mái thong dong.
Lúc Phó Ngọc Hằng ra ngoài thì đi ngang qua cậu, hỏi cậu vài chuyện ở trường học. Phó Tư Minh đáp qua loa vài câu, đôi mắt dưới kính râm cũng không thèm mở lên. Phó Ngọc Hằng nghe ra thái độ miễn cường, bèn nhíu mày, nhưng cũng không biết phải làm thế nào, chỉ để lại một câu ‘không có việc gì thì đi tìm chú anh, tạo quan hệ với cậu ta cho tốt vào.” Nói rồi bỏ đi ngay.
Ông ta chắc bận đi hẹn hò, Phó Tư Minh nghĩ thầm.
Ông bố tùy tiện này cũng đã muốn bốn mươi, bốn mươi lắm tuổi rồi, nhưng vẫn không bỏ tật đào hoa, đã có vợ mà còn ra ngoài chơi bời, không chút kiêng dè bè bợ trong nhà.
Mà cậu cũng không tiện nói gì, dù sao cậu cũng là có như thế đấy thôi. Cậu mở mắt ra, dưới kính dâm, chăm chú nhìn ánh mặt trời .
Vợ ông ta còn chẳng quan tâm, ừa…. Hai người họ cũng thật là xứng, ông ăn chả bà ăn nem, không ai can thiệp vào chuyện của nhau cả.
“Tạo tốt quan hệ à…” Cậu nhẹ giọng lập lại.
Có chuyện tốt nào lại dễ ăn như vậy, thật sự cho rằng tất cả mọi người đều rảnh rỗi như ông ta sao. Cậu bĩu môi, cầm lấy quyển sách bên cạnh lên đọc.
Phó Tư Viễn từ bên ngoài về, bước vào sân thì nhìn thấy bộ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-sinh-dung-tay/467956/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.